Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 249: Đây là một kho báu

Chương 249: Đây là một kho báu

Toàn bộ quá trình, Diệp Lăng Ba đều không nói lời nào, mặc cho hắn xử lý.

Cố Dương đáp xuống đất, gẩy gẩy ngón tay, đồ trong bốn thi thể tự động bay vào trong tay hắn.

Trong đó có một thanh kiếm, chắc là thanh Chiếu Nguyệt kiếm mà bọn họ đang tranh đoạt.

Hắn thử rót chân nguyên vào trong đó, nhưng không thành công.

Đúng là một thanh linh khí!

Hắn thầm vui vẻ.

[Phát hiện được nguồn năng lượng, có muốn nạp năng lượng không?]

“Có.”

Bốn món đồ bỗng nhiên biến mất.

[Nạp năng lượng thành công, nhận được tám điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là mười bảy điểm.]

Tám điểm!

Đôi mắt Cố Dương sáng lên, ngoại trừ thanh Chiếu Nguyệt kiếm kia ra còn có ba món pháp khí khác.

Một món là cây sáo của Hắc Nha đạo nhân.

Một món là cây quạt của Đào Hoa tiên tử.

Còn có cái túi đựng con rắn lớn trên người Độc bà bà.

Ba tán tu chẳng qua chỉ có tu vi tứ phẩm, trên người lại đều có pháp khí, vậy thì chẳng phải pháp khí là một món đồ trên người mỗi tu sĩ của thế giới này đều có hay sao?

Lần này phát tài rồi!

Cố Dương ý thức được đây là một cơ duyên lớn.

Phải biết rằng, ở Đại Chu rất hiếm gặp thần binh, hơn nữa trên cơ bản đều được nắm giữ trong tay thế gia đại tộc và danh môn đại phái.

Nhân vật trọng yếu giống như Lâm Nhược Khê, nhưng trên tay chỉ là một món linh khí mà thôi.

Ở thế giới này, chỉ là nhân vật nhỏ tu vi tứ phẩm đã có pháp khí trong người rồi.

Đây quả thật là một kho báu lớn đối với hắn.

Lúc này, có một nam hài khoảng mười tuổi từ bên cạnh chạy ra, quỳ rạp xuống đất khẩn cầu: “Cầu xin tiên trưởng thu nhận ta làm đồ đệ.”

Cố Dương quan sát nam hài này, không khỏi kinh ngạc vì tiểu tử này gan lớn.

Hắn đã sớm phát hiện ra tiểu hài tử này, mới đầu còn tưởng hắn là đồ đệ của Hắc Nha đạo nhân, hiện giờ xem ra không giống lắm, trên người không hề có chút tu vi nào cả.

Cố Dương cười nói: “Ta không rảnh dạy đồ đệ.”

Hắn ném một vài quyển sách ở trong tay lấy được từ chỗ Chu Thuận ra, nói: “Có thể luyện được gì thì xem cơ duyên của ngươi đi.”

Trong bốn tên tán tu này chỉ có công pháp của Chu Thuận còn đứng đắn một chút.

Cố Dương nói xong thì dẫn theo Diệp Lăng Ba bay lên trên không, đảo mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.

Hoàng Vĩnh Khang nhìn cuốn sách trong tay, mở ra vừa nhìn đã thấy trên đó có rất nhiều từ không biết, nhét vào trong lòng trước, kế tiếp còn tìm kiếm trên người mấy thi thể kia, kiếm được một ít vàng bạc.

“Tiểu Tứ…”

Hắn mơ hồ nghe được có ai đang gọi, nhét chỗ vàng bạc này vào trong túi, nói về phía người đang tìm tới: “Ta ở trong này.”

“Tìm được rồi!”

Nhất thời lại ồn ào một phen.



“Trúc Cơ kỳ mà bọn họ vừa nói là cái gì?”

Phía bên kia, Cố Dương đang dò hỏi Diệp Lăng Ba.

“Đây là phương thức phân chia cảnh giới vào thời Thượng Cổ, theo thứ tự là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần.”

“Luyện Khí là từ cửu phẩm đến nhất phẩm, Trúc Cơ là Kim Thân cảnh, Kim Đan là Pháp Lực cảnh, Nguyên Anh là Bất Lậu cảnh, Hóa Thần chính là Thiên Nhân.”

Quả nhiên chuyện này không ngoài dự đoán của hắn.

Cố Dương lại hỏi: “Nơi này có cường giả trên Hóa Thần không?”

Diệp Lăng Ba nói: “Phía trên Hóa Thần là Động Hư, một thế giới động thiên cũng không thể sinh ra được cường giả Động Hư cảnh, trừ khi là tồn tại từ thời đại Thượng Cổ đến nay.”

Cố Dương nhạy bén nhận ra được ý tứ trong lời nói của nàng: “Nói cách khác, đỉnh phong tu hành hiện giờ chính là Thiên Nhân cảnh sao?”

Diệp Lăng Ba nói: “Vậy cũng chưa hẳn, vũ trụ rộng lớn như thế, thế giới này không có thì có thể đi tới thế giới khác, luôn có thể tìm được đường ra.”

Cố Dương tạm thời gạt vấn đề này sang một bên, hắn cách Thiên Nhân cảnh vẫn còn rất xa, so với việc quan tâm chuyện này, còn không bằng ngẫm lại nên xử lý hoàng đế như thế nào đi.



Nửa tháng tiếp theo, Cố Dương và Diệp Lăng Ba tìm kiếm vị chưởng giáo Đạo môn kia khắp nơi.

Chính vì thế hắn mới biết thế giới động thiên này rộng lớn đến mức nào.

Đây là cả một vùng đại lục hoàn chỉnh, diện tích không hề nhỏ hơn lãnh thổ của Đại Chu hoàng triều.

Nơi này cũng có một quốc gia, nhưng thực lực của hoàng thất lại kém xa Chu triều và Triệu gia.

Ở trong giới tu hành, triều đình vốn không hề có sức uy hiếp gì.

Thế lực môn phái của thế giới này, ngoại trừ sáu phái tà đạo ra còn có tứ đại danh môn chính phái, thực lực mạnh nhất là Thủy Nguyệt tông, nhưng không đến mức một nhà độc đại.

Cố Dương không hề sốt ruột, dựa theo kết quả mô phỏng, một tháng sau bọn họ sẽ tìm được vị chưởng giáo Đạo môn kia.

Nhưng mà sẽ gặp một ít trắc trở.

Dọc theo đường đi, hắn lại gặp được một người trong tà đạo, khí huyết sát trên người rất nặng, có tu vi tương đương với võ giả nhất phẩm.

Người như vậy, không biết trên tay đã dính máu tươi của bao nhiêu người bình thường rồi, chết chưa hết tội.

Cố Dương giết luôn người kia, nhận được hai món pháp khí.

Năng lượng lại tăng thêm hai điểm, đạt đến mười chín điểm.

Có năng lực thay trời hành đạo, có năng lực lấy được năng lượng, hắn vui đến mức có phần quên cả trời đất.

Càng quan trọng hơn là, từ trong miệng tên tán tu kia, Cố Dương đã biết được ngọn núi Bất Quy sơn cách nơi này không xa xuất hiện một động phủ, nghe nói là do một vị Nguyên Anh tọa hóa rồi lưu lại.

Tin tức này chắc đã truyền ra rồi, đến lúc đó nhất định có rất nhiều tán tu đi qua tìm kiếm cơ duyên.

Đương nhiên Cố Dương không định bỏ qua cho cơ hội này, sau khi hỏi rõ vị trí của Bất Quy sơn thì đi về hướng đó.



Đêm hôm đó, Cố Dương và Diệp Lăng Ba tìm một sơn động qua đêm.

Hắn mở hệ thống ra, để bảo đảm, vẫn mô phỏng một lần trước.

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là Kim Thân nhị trọng, đánh bại Lâm Nhược Khê, chấn động thiên hạ.]

[Ngươi và Diệp Lăng Ba tiến vào Thủy Nguyệt động thiên, trải qua gian nguy, cuối cùng tìm được chưởng giáo Đạo môn. Ngươi định ở lại thế giới này, nhưng bị Diệp Lăng Ba bắt ép rời khỏi đây.]

[Dưới sự trợ giúp của hoàng hậu, ngươi dẫn theo chưởng giáo Đạo môn lẻn vào trong hoàng cung, tiến hành ám sát. Ám sát thất bại, các ngươi trốn khỏi hoàng cung.]

[Hoàng đế thôn phệ tất cả cường giả trong hoàng cung, bước vào Bất Lậu cảnh đỉnh phong, cưỡng ép mở đại trận của hoàng cung, định đối phó với viện trưởng Văn viện.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận