Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 153: Thiên Vấn Cửu Đao

Chương 153: Thiên Vấn Cửu Đao

Cuối cùng, lão giả kia dán bảng danh sách mới lên, xách thùng rời đi.

Trưởng công chúa tập trung nhìn vào, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng khiếp sợ, mọi người ở đây đều cảm nhận được một áp lực kinh khủng, một vài người tu vi hơi thấp còn thiếu chút nữa tê liệt ngã trên đất.

Cố Vân Phi đứng ở gần nhất bất ngờ không đề phòng, trước mắt bỗng tối sầm, lồng ngực nhộn nhạo, dường như muốn phun ra một búng máu.

May mắn thay, luồng áp lực kia tới nhanh mà biến mất cũng nhanh.

Cố Vân Phi không quan tâm đến thương thế của bản thân, nhìn về phía Nhất Phẩm bảng.

Hắn biết rõ, trưởng công chúa thất thố như vậy, nhất định là có nguyên nhân.

Vừa nhìn vào đã khiến hắn hít một luồng khí lạnh.

Trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ, lại thật sự là hắn!

Chỉ thấy trên Nhất Phẩm bảng, vị trí thứ mười viết cái tên Cố Dương, không rõ tông môn, đến từ Giang châu.

Những người khác ở đây đều thấy được Nhất Phẩm bảng mới đổi, hiện trường rơi vào cảnh tĩnh mịch quỷ dị.



Khi con phượng hoàng lửa bay ra khỏi cơ thể Cố Dương, bay lượn trong phòng, toàn bộ người của Tiền phủ đều cảm nhận được.

Trong viện cách đó không xa, Ô Hành Vân đang uống rượu bên hồ nước, vẻ mặt chán chường.

Kể từ mấy ngày trước, sau khi hắn tới ngoại thành tế bái mẫu thân đã mất trở về thì vẫn luôn mang trạng thái như vậy, ngày ngày ngày đều mượn rượu giải sầu, chẳng qua dựa vào tu vi hiện giờ của hắn, rượu bình thường căn bản không cách nào tê liệt thần kinh của hắn.

Ngay cả uống say hắn cũng không làm được.

Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dương, tỏ ra vô cùng khiếp sợ.

Trong miệng hắn thì thào: “Thần Thông?”

Rõ ràng uy áp vừa rồi là đến từ Thần Thông cảnh.

Không, không đúng.

Quá yếu.

Nếu thật sự là Thần Thông cảnh, ít nhất khí tức phải mạnh mẽ gấp mười mấy lần.

“Không ngờ thực lực của Cố huynh đã đạt đến trình độ này.”

Lúc này trong lòng Ô Hành Vân chỉ có sợ hãi thán phục.

Hắn có loại dự cảm, có lẽ không bao lâu nữa, Cố Dương có thể bước vào Thần Thông cảnh.

Mà hắn, có thể tận mắt chứng kiến đoạn truyền kỳ này, cũng cảm thấy vinh dự thay.



Trong phủ, đám người Từ Nhược Mai, Tô Thanh Chỉ, Lỵ Lỵ, Hàn Mộng Linh đều cảm nhận được, nhưng cũng không kinh ngạc gì mấy.

Loại chuyện này cũng không phải mới xảy ra một hai lần.

Chẳng qua động tĩnh lần này đặc biệt lớn mà thôi.

Đặc biệt là đối với Tô Thanh Chỉ, cho dù ngày mai Cố Dương đột phá đến Thần Thông cảnh, nàng cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.



Bên ngoài Tiền phủ, trong một ngõ nhỏ nào đó có một tiệm ăn, một lão giả đang ngồi bên trong gặm đùi gà, đột nhiên ngây ngẩn cả người, chợt quay đầu nhìn về phía Tiền phủ, trong mắt lóe lên khiếp sợ, ngay cả đùi gà trong tay rơi xuống mặt bàn mà cũng không phát hiện ra.

Một lát sau, hắn vô thức liếm môi một cái, thì thào nói: “Hắn đã tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên đến trình độ này rồi…”

Sắc mặt lão giả thay đổi, dường như đưa ra quyết định gì đó, lấy tay áo lau miệng một cái, đứng dậy: “Tính tiền.”



Cuối cùng, con phượng hoàng kia lại chui vào trong cơ thể Cố Dương, quanh người hắn giống như được bao phủ bởi một tầng lửa. Đó là chân nguyên dồi dào đến cực độ, hình thành một tầng cương khí hộ thể tự nhiên.

Hắn vừa suy nghĩ, cương khí quanh người lập tức biến mất.

Hắn vốn định điều hòa khí tức, củng cố cảnh giới thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Trương Tiểu Hải chợt dừng ở trong viện, dường như hơi do dự.

Cố Dương hỏi: “Chuyện gì?”

Lúc này Trương Tiểu Hải mới bẩm báo: “Công tử, bên ngoài có một lão già nói là gia gia của Lăng Linh, muốn gặp ngươi.”

Gia gia của Lăng Linh?

Cố Dương hơi mơ hồ, trước đó chưa từng nghe thấy Lăng Linh nói rằng nàng còn có một gia gia.

“Mời hắn vào.”

Nhưng cho dù như thế nào, gặp một lần rồi nói tiếp.

“Vâng.”



Một lát sau, Trương Tiểu Hải dẫn một lão giả đi vào, thoạt nhìn hắn hơi nhếch nhác, không biết đã bao lâu chưa thay y phục trên người, tóc bạc một nửa, râu ria rối bời, hoàn toàn hình tượng của một lão già bợm rượu.

Nhưng trong lòng Cố Dương lại khẽ run lên, hắn liếc mắt là có thể nhìn ra, bên trong cơ thể lão giả ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ, còn mạnh mẽ hơn thân thể Tiên Thiên của hắn nhiều.

“Kim Thân?”

Hắn lặng lẽ chuyển đổi góc nhìn, lại nhìn thấy một luồng năng lượng yếu ớt, giống như gần đất xa trời, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến, còn không bằng cả người thường.

Tình huống thế này, thật sự kỳ lạ đến cùng cực.

Cố Dương không dám thất lễ, đúng mực thi lễ: “Nên xưng hô với tiền bối như thế nào?”

Lão giả vừa vào cửa đã nhìn hắn chằm chằm, hơi thổn thức nói: “Mấy tháng trước, khi lần đầu nhìn thấy ngươi, ngươi vẫn chỉ có tu vi ngũ phẩm mà thôi, không ngờ bây giờ đã là nhất phẩm đỉnh phong rồi, còn tu thành thân thể Vô Cấu, khoảng cách với Thần Thông cảnh chỉ còn một bước.”

Cố Dương ngạc nhiên hỏi: “Tiền bối từng gặp ta?”

“Ngày đó, khi ngươi giết Chu Thanh, đúng lúc ta ở đó.”

Cố Dương tỉ mỉ suy nghĩ lại, giật mình nói: “Lúc đó tiền bối ở trên xe ngựa của Trịnh gia?”

“Đúng vậy.”

Lão giả nói: “Sau khi lão phu phát hiện ngươi sở hữu chân khí thuần dương, báo cho Linh nha đầu, sau đó mới có cuộc gặp mặt ngẫu nhiên của các ngươi.”

Hóa ra là như vậy.

Bây giờ Cố Dương mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nói như vậy, hắn chính là người làm mối cho mình và Lăng Linh.

Lão giả lại nói: “Lão phu tên là Vũ Nhị, Linh nha đầu thường gọi ta là Nhị gia gia.”

“Không biết lần này tiền bối đến có dặn dò gì?”

Vũ Nhị nói: “Thần Tiêu Lục Diệt hoàn toàn không tshích hợp với ngươi, chỗ này của lão phu có một môn đao pháp rất phù hợp với công pháp của ngươi, ngươi có dám học hay không?”

Trong lòng Cố Dương cảm thấy rất kỳ lạ.

Trong mô phỏng lúc trước chưa từng xảy ra chuyện này.

Nói như vậy, là bởi vì thực lực của mình đến nhất phẩm đỉnh phong nên mới kích phát nội dung cốt truyện.

Vũ Nhị tiếp tục nói: “Ngươi cần phải hiểu rõ, nếu ngươi đã biết lai lịch của Lăng Linh thì cũng phải đoán được lão phu là ai. Kẻ thù của lão phu trải khắp thiên hạ, nếu ngươi học đao pháp của lão phu, rất có thể sẽ bị liên lụy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận