Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 199: Xem ai kiên nhẫn hơn (2)

Chương 199: Xem ai kiên nhẫn hơn (2)

Cuối cùng hắn cũng biết, Xích Tôn giáo bố trí một cái bẫy lớn như vậy, mục đích không chỉ là muốn lừa giết chết mấy vị Thần Thông cảnh, mà còn muốn hốt gọn một mẻ các quan lớn và rất nhiều quý tộc có công lao trong triều đình.

Hôm nay là đại thọ sáu mươi tuổi của quốc trượng, gần như tất cả quan lớn đều đến, cả hoàng hậu và trưởng công chúa cũng đang ở đây. Nếu toàn bộ những người này chết tại đây, chỉ sợ triều đình Đại Chu sẽ hoàn toàn tê liệt.

Xích Tôn giáo lại phát động nổi loạn ở các nơi, thiên hạ sẽ lập tức hỗn loạn.

Trong lòng Quách Thái Bình vô cùng không cam lòng: “Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở nơi này sao?”

Đột nhiên, hai bóng hình im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng người áo đen.

Một người trong đó tay cầm một cái giá nến bằng đồng thau cổ xưa, phía trên chỉ còn một mẩu nến ngắn ngủn màu trắng, giữa nến cháy lên một ngọn lửa màu xanh.

Trên người tên áo đen tên là Xích Nhật xuất hiện một tầng ánh sáng màu xanh kỳ lạ, cố định hắn đứng nguyên tại chỗ.

Một người khác tay cầm một cái dùi, đâm vào màn ánh sáng màu đen kia.

Thay đổi này xảy ra quá vội vàng, nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Chẳng ai ngờ rằng ở đây còn hai vị cường giả Thần Thông cảnh.

Quách Thái Bình liếc một cái là có thể nhận ra y phục trên người bọn họ, đều là đến từ đại nội, tất nhiên là phụ trách bảo vệ hoàng hậu.

Lập tức thấy vị cao thủ đại nội sắp phá vỡ màn sáng kia đột nhiên hơi nghiêng người, xoẹt một tiếng, máu trên bờ vai hắn bắn ra tung tóe, có thể nhìn ra bóng dáng một thanh kiếm bên trong máu tươi.

“Vô Hình kiếm?”

Quách Thái Bình bật thốt lên.

Chủ nhân của thanh kiếm này vô cùng nổi tiếng, chính là Vô Ảnh Kiếm Thánh, là người xưng thánh đầu tiên, tuổi tác cũng lớn nhất trong mười vị Kiếm Thánh thời nay. Người này đã mấy chục năm không xuất hiện, rất nhiều người đều cho rằng hắn chết rồi.

Không ngờ hôm nay Vô Hình kiếm lại lần nữa xuất hiện, mà còn cùng một phe với Xích Tôn giáo.

Một nam tử áo trắng xuất hiện, cười ha hả nói: “Phản ứng rất nhanh.”

Vị cao thủ đại nội bị đánh lén bị thương kia lạnh lùng nói: “Truyền nhân của Vô Hình kiếm?”

Tất nhiên người này không thể nào là Vô Ảnh Kiếm Thánh được, nếu không, một kiếm vừa rồi, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, mà ngay cả người ở đây cũng sẽ bị một kiếm này chém chết.

Nam tử trước mắt mới chỉ có tu vi Kim Thân cảnh nhất trọng mà thôi.

Khi đang nói chuyện, hai bóng hình một đen một đỏ đánh về phía cao thủ đại nội tay cầm giá nến bằng đồng thau.

Gần như là đồng thời, hai luồng kiếm ý một trắng một lam bay đến, đối phó với hai bóng hình kia.

Biến cố xảy ra liên tiếp khiến người xem không kịp nhìn, một vị lại một vị cường giả Thần Thông cảnh lên sàn, bất ngờ xảy ra liên tiếp, trên bầu trời, sáu cường giả Thần Thông cảnh đang hỗn chiến với nhau.

Còn có hai người vẫn đang trong trạng thái giằng co.

Cảm xúc của người bên dưới cũng theo đó mà chập trùng lên xuống.

Người tinh mắt một chút đều có thể nhìn ra được, điểm then chốt của thế cục bây giờ nằm ở trên người cao thủ đại nội tay cầm giá nến, chính hắn là người dùng món dị bảo kia áp chế Xích Nhật – vị cường giả Pháp Lực cảnh này.

Nếu không thì tất cả mọi người ở đây đã thành một cỗ thi thể từ lâu rồi.

Bốn vị phe mình chỉ là Kim Thân cảnh, hợp sức cùng nhau cũng không ngăn được Xích Nhật.

“Ha ha, không phải cuối cùng vẫn phải dựa vào ta sao?”

Kèm theo giọng nói khàn khàn vang lên, lại có một người áo đen xuất hiện.

Lần này, trong lòng tất cả mọi người trong quốc trượng phủ không nhịn được trở nên nặng nề.

Xích Tôn giáo vẫn còn một vị Thần Thông cảnh.

Lần này thì tiêu rồi.

Ai đến ngăn cản người này đây?

Rất nhiều người đều tràn đầy tuyệt vọng.

“Cố Dương!”

Đột nhiên trong đầu Cố Vân Phi nhảy ra một cái tên, nếu như hắn ở đây, có lẽ sẽ được cứu rồi.

Vấn đề là, rốt cuộc hắn có đến không?

“Còn không mau chóng ra tay? Nếu bên phía hoàng cung phát hiện khác thường bên này thì không kịp rồi.” Một người bên phái Xích Tôn giáo thúc giục.

Người áo đen lên sàn cuối cùng kia cười lạnh lùng nói: “Không cần ngươi dạy ta làm việc.”

Dù nói như vậy, nhưng hắn vẫn rút đao trong tay ra, toàn thân cây đao đỏ thẫm, mang theo cảm giác tà ma quỷ quái, nâng đao chém về phía giá nến trong tay cao thủ đại nội kia.

“Trảm Thần đao?”

Quách Thái Bình nhìn thấy đao trong tay người thần bí mặc áo đen kia, hoảng hốt lên tiếng.

Trảm Thần đao, thần binh tuyệt thế trong tay Vũ Đại – lão tổ Vũ gia, phối hợp với tu luyện công pháp Thiên Nguyên Trảm Thần Quyết, không biết bao nhiêu cường giả Thần Thông cảnh chết dưới đao này rồi.

Sau khi Vũ Đại chết, thanh Trảm Thần đao này phải ở trong hoàng thất mới đúng.

Rốt cuộc người áo đen này là ai?

Cách đó không xa, đằng sau hòn non bộ.

Cố Dương nhìn chằm chằm người áo đen trên bầu trời, có loại cảm giác quen thuộc cực kỳ quái lạ.

Mãi sau khi đối phương rút đao ra hắn mới chợt hiểu ra, Diệt Thần Cửu Thức!

Đao pháp người này tu luyện chính là Diệt Thần Cửu Thức.

“Rốt cuộc người này là ai? Có quan hệ gì với Lăng Linh?”

Trong lòng hắn vô cùng tò mò, nhưng cũng không có ý muốn ra tay.

Hắn đang chờ.

Hắn tin chắc rằng có người còn sốt ruột hơn hắn.

Khoảnh khắc thấy Trảm Thần đao của người áo đen trên bầu trời sắp giết chết cao thủ đại nội kia, một sợi dây đỏ bay ra, trói chặt lấy người áo đen.

“Không ngờ lại là nàng!”

Cố Dương đột nhiên nhìn về phía viện tử cách đó không xa, trong lòng vô cùng hoảng hốt.

Sở dĩ Cố Dương chắc chắn như vậy, đến thời khắc sống còn cũng có thể nhịn được không ra tay là bởi vì đoán được, chắc chắn trong quốc trượng phủ còn một vị cường giả Thần Thông cảnh.

Hoàng hậu, Diệp Lăng Ba, Quách Thái Bình đang trong quốc trượng phủ bây giờ đều còn sống đến mấy năm sau.

Hoàng hậu thì không cần phải nói, Diệp Lăng Ba, đệ tử thủ tịch của Văn viện, trong một lần mô phỏng nào đó, hắn phụng mệnh hoàng hậu đi khiêu chiến vị thiên tài đứng thứ ba Thiên Kiêu bảng này, thời gian là ở mấy năm sau.

Dựa theo dòng chảy thời gian ban đầu, mấy năm sau Quách Thái Bình sẽ khiêu chiến Trình Thiên Tâm.

Từ mấy điều này có thể suy đoán ra, lần này người trong quốc trượng phủ tuy hoảng sợ nhưng cũng không nguy hiểm.

Cho dù hắn không ra tay thì cũng có người khác ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận