Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 93: Thánh sứ

Chương 93: Thánh sứ

Đêm đã khuya.

Cố Dương đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến: “Cố huynh.”

Nghe giọng nói thì chính là Sở Tích Nguyệt.

Hắn mở cửa, thấy nàng xách hai bầu rượu, mời hắn ra bên ngoài uống một chén, hắn cũng vui vẻ đồng ý.

Ra đến mũi thuyền, hai người dựa vào mép thuyền, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.

Trên bầu trời, ánh trăng tựa nước chảy, chiếu rọi trên mặt sông, lộ ra sóng nước lăn tăn lấp lánh.

Trên thuyền hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách, càng tăng thêm phần tĩnh lặng nơi đây.

Cố Dương nhìn Sở Tích Nguyệt ở trước mặt. Nàng mặc váy trắng, dưới bóng đêm, làn da trắng nõn tỏa ra ánh sáng rung động lòng người, xinh đẹp đến mức khiến người ta say mê.

Dưới bầu không khí thế này, trái tim hắn cũng không nhịn được mà đập thình thịch.

Cuối cùng hắn đã biết được vì sao nàng lại có được danh hiệu hoa nhường nguyệt thẹn.

Ánh mắt dịu dàng của Sở Tích Nguyệt nhìn chăm chú nam tử trước mắt, trong tay cầm bầu rượu, cụng vào bầu của hắn một cái, sau đó ngửa đầu uống một ngụm, thoáng chốc hai gò má đã hiện lên sắc ửng đỏ nhàn nhạt.

Chóp mũi Cố Dương vơn vởn mùi thơm thoang thoảng, là mùi rượu và mùi thơm trên người nàng trộn lẫn truyền đến, chỉ uống một ngụm rượu mà đã có cảm giác lâng lâng bay bổng.

“Cố huynh, ngươi có biết lai lịch của Tiền gia không?”

Trong gió nhẹ truyền đến tiếng nói nho nhỏ của Sở Tích Nguyệt.

Cố Dương tỉnh táo hơn chút, rốt cuộc biết mục đích nàng tìm mình, lắc đầu nói: “Không biết.”

“Tổ tiên của Tiền gia vốn là quản gia của thái tổ Đại Chu, vì vậy mới có thể quản lý túi tiền cho hoàng thất. Bốn trăm năm qua, túi tiền này vẫn luôn do các thế hệ Tiền gia quản lý, rất được hoàng thất tin tưởng.”

Nói như vậy, Tiền gia chẳng khác gì làm không công cho hoàng thất, dùng cách nói của thời phong kiến thì chính là đầy tớ.

Tin tưởng là một thứ rất không đáng tin cậy, đặc biệt là đã trôi qua bốn trăm năm, lại càng không có cái gì là tin tưởng nữa.

Cố Dương thầm nghĩ, nhưng cũng không xen vào, chỉ lẳng lặng lắng nghe nàng nói.

“Mãi đến khi quản lý đời trước của Tiền gia xuất hiện một nhân vật có tài năng xuất chúng, được người trong thiên hạ gọi là lão thần tài, khiến cho buôn bán của Tiền gia đạt đến trình độ trước nay chưa từng có.”

“Nếu chỉ như vậy, hoàng thất cũng sẽ không để ý, nhưng một nhi tử của lão thần tài này lại leo lên Thiên Kiêu bảng, đó là chuyện vào bốn mươi năm trước.”

Cố Dương nghe đến đó thì hơi hiểu ra rồi.

Dù rằng Tiền gia có thể kiếm tiền thì cũng sẽ không có bất kỳ uy hiếp gì đối với hoàng thất, cũng vẫn chỉ là máy rút tiền cho họ mà thôi.

Nhưng khi Tiền gia sinh ra một thiên kiêu, vậy chuyện đã khác nhiều rồi.

Leo lên Thiên Kiêu bảng đồng nghĩa với việc có hy vọng đạt đến Thần Thông cảnh.

Một khi Tiền gia xuất hiện một cường giả Thần Thông cảnh, như vậy sẽ khó mà khống chế.

Sở Tích Nguyệt nói tiếp: “Mấy năm sau, thiên kiêu kia của Tiền gia bị một thiên kiêu khác khiêu chiến, chết trong trận đấu. Hơn nữa, từ đó về sau, con cháu của Tiền gia đều chết vì các chuyện ngoài ý muốn. Sau đó, chỉ còn lại Tiền Hi Vân kia.”

Cố Dương không khỏi cảm thán, hoàng thất đúng là điên rồi, vừa phát hiện chó mình nuôi có dấu hiệu không nghe lời thì đã ra tay ác độc như vậy.

Hơn nữa loại thủ đoạn diệt trừ thiên kiêu này rất quen thuộc.

Trong một lần mô phỏng trước đó, hoàng hậu kia cũng muốn lợi dụng hắn để tiêu diệt đệ tử tài giỏi nhất của Văn viện.

Đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn dùng một loại thủ đoạn.

“Lão thần tài của Tiền gia kia đưa cháu gái duy nhất đến Tĩnh châu cách xa vạn dặm, vì vậy nàng mới có thể giữ được mạng sống. Đây là hiểu ngầm giữa hoàng thất và Tiền gia, dùng việc đời sau của Tiền gia sẽ không tham gia vào Tứ Hải tiền trang để bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Tiền gia.”

“Nếu như Tiền Hi Vân ở lại Tĩnh châu thì có thể bình an vô sự. Nhưng mà, bây giờ nàng muốn đến chen chân vào vũng nước đục kia, thật sự quá nguy hiểm…”

Còn chưa dứt lời, một giọng nói căm giận ở bên cạnh truyền đến: “Gia gia ta chết không rõ ràng, cho dù có nguy hiểm, ta cũng phải đòi lại công bằng cho hắn.”

Cố Dương và Sở Tích Nguyệt đều giật nảy mình.

Dựa vào thực lực của bọn họ, vậy mà không phát hiện có người ở bên cạnh nghe lén.

Chỉ thấy cách họ vài mét, bỗng nhiên có hai bóng hình xuất hiện, chính là Tiền Hi Vân và thuật sĩ tên là Lỵ Lỵ kia.

Cố Dương lập tức hiểu ra, đây là pháp thuật của Lỵ Lỵ, kiểu loại như ẩn thân thuật, có thể giấu giếm được giác quan của hắn, quả là thần kỳ.

Trong mắt Sở Tích Nguyệt lóe ra vẻ khác lạ: “Pháp sư của đại lục khác?”

Lỵ Lỵ nhấc váy lên thi lễ, sửa lại cách nói của nàng: “Ta tên là Lỵ Lỵ, là một thuật sĩ.”

Hiểu biết của Sở Tích Nguyệt về đại lục khác có hạn, cũng không rõ khác biệt giữa thuật sĩ và pháp sư là gì, chỉ gật đầu mà không hỏi tiếp nữa.

Nửa đêm nàng tìm Cố Dương uống rượu, vốn dĩ là muốn khuyên nhủ hắn, khuyên hắn đừng lội vào vũng nước đục Tiền gia này. Nào ngờ lại bị người trong cuộc nghe được, ít nhiều gì cũng hơi xấu hổ.

Sau khi nói xong câu kia, Tiền Hi Vân lập tức thi lễ: “Xin lỗi đã nghe lén hai vị nói chuyện.”

Sở Tích Nguyệt nói: “Với cảnh ngộ lúc trước của ngươi, có lòng đề phòng với chúng ta cũng rất bình thường.”

Tiền Hi Vân quay đầu nhìn về phía Cố Dương: “Giống như Sở cô nương này nói, cảnh ngộ của tiểu muội cực kỳ nguy hiểm, trên đường đi, không biết có bao nhiêu người muốn lấy tính mạng của ta, nếu Cố huynh muốn rời đi, tiểu muội không một lời oán hận. Chỉ là, nếu tin tức tiểu muội chết truyền ra, e rằng Cố huynh không cách nào lấy được thứ mình muốn.”

Cố Dương cảm thấy lời của nàng không sai, nếu chủ nhân của thương hội là nàng chết đi, vậy thương hội ở Tĩnh châu hoặc là bị thế lực khác chiếm giữ, hoặc là bị người bên dưới phân chia. Nào còn đến lượt hắn?

Hắn cao giọng nói: “Ta đã đồng ý đi với ngươi một chuyến thì sẽ không nuốt lời. Cô nương cứ trở về nghỉ ngơi trước đi.”

Tiền Hi Vân không nói gì, cúi người thi lễ rồi dẫn Lỵ Lỵ trở về.

Cố Dương quay đầu nói với Sở Tích Nguyệt: “Ta hiểu được ý của ngươi, chuyến này, ta đưa nàng đến Trung châu rồi sẽ rời đi.”

Sở Tích Nguyệt thấy hắn nói như vậy thì không khuyên nhủ tiếp nữa, nhấc bầu rượu lên.

Hai người cụng một cái, uống một hơi cạn sạch rượu trong bầu.

Cả hai đều không nói thêm lời nào.



Hai ngày sau.

Nhân lúc buổi đêm, Lỵ Lỵ lấy quả cầu thủy tinh màu đen kia ra, trong miệng thầm thì chú ngữ, lát sau, một luồng sức mạnh vô hình bao phủ nàng, Cố Dương và Tiền Hi Vân lại, bóng dáng ba người biến mất trong hư không.

Dưới sự giúp đỡ của ẩn thân thuật, Cố Dương lặng yên không một tiếng động dẫn các nàng rời khỏi thuyền hoa, đi lên trên bờ.

Còn Trình Tuyết thì lưu lại dưỡng thương trong thuyền hoa.

Quan trọng hơn là, ẩn thân thuật của Lỵ Lỵ chỉ có thể bao trùm ba người.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiền Hi Vân chỉ dẫn theo hai người, vốn muốn bất ngờ trở về Trung châu, đánh cho người khác trở tay không kịp.

Nào ngờ vẫn bị tập kích.

Điều này cũng có nghĩa là, bên cạnh Tiền Hi Vân có kẻ phản bội.

Cố Dương đều đã nghĩ đến điểm này, đương nhiên người trong cuộc như Tiền Hi Vân sẽ không thể không nghĩ đến.

Có điều, nhìn dáng vẻ liều mạng khi ở trên thuyền của Trình Tuyết, chắc hẳn nàng không phải là kẻ phản bội kia.

Lỵ Lỵ thì càng không thể.

Mãi đến khi đi được hơn trăm dặm, Lỵ Lỵ mới thu ẩn thân thuật lại.

Đoạn đường này đều là Cố Dương dẫn các nàng đi.

Hắn đề nghị dừng lại nghỉ ngơi một lát, nhìn dáng vẻ của Lỵ Lỵ là biết thi triển ẩn thân thuật tiêu hao rất nhiều sức lực của nàng.

Cố Dương cũng ngồi xếp bằng dưới đất, vận công điều tức.

Một lát sau, chỉ thấy một ngọn lửa nóng rực vờn quanh người hắn, như đã ngưng thành thực chất.

Tiền Hi Vân ở bên cạnh nhìn đến ngây người, bản thân nàng cũng có tu vi ngũ phẩm, lại có sư tôn giỏi giang chỉ dạy, tất nhiên biết rõ đây là cái gì.

Chân nguyên của hắn sắp ngưng tụ thành thực chất, cương khí có thể so với cường giả nhất phẩm rồi.

Không thể nghi ngờ gì nữa, hắn đang tu luyện một môn công pháp tuyệt thế.

Chẳng trách có thể trở thành người đứng đầu Tiềm Long bảng.

Với tuổi tác của hắn, nếu trẻ thêm một hai tuổi thì đủ để leo lên Thiên Kiêu bảng rồi.

Cơ thể của Lỵ Lỵ bên cạnh nàng không kìm nén nổi mà run lẩy bẩy, lắp bắp nói: “$%#...”

Sau đó “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Tiền Hi Vân thấy phản ứng này của nàng, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Hiệu buôn của nàng cũng làm ăn với người của Tây Đê đại lục, khá là thông thạo ngôn ngữ của dị vực, nghe ra được từ mà nàng vừa mới nói kia, ý lời đó là “thánh sứ”!
Bạn cần đăng nhập để bình luận