Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 419: Linh bảo

Chương 419: Linh bảo

Trước mắt hắn xuất hiện một con Phượng Hoàng cấp Bất Lậu cảnh, há mồm phun ra là ngọn lửa khủng bố.

“Không…”

Đối mặt với hai con thần thú Bất Lậu cảnh, La Khôn liều chết phản kích.

Hắn không cam lòng!

Hắn là kỳ tài tuyệt thế có hy vọng trở thành Thiên Nhân thứ ba trong ngàn năm nay.

Hắn là Bất Lậu cảnh tam trọng, dưới Thiên Nhân không có ai là đối thủ của hắn.

Nếu không phải bị nhốt ở thế giới này hai trăm năm, gần như dầu hết đèn tắt, hai con thần thú này vốn không làm gì được hắn cả.

Nếu như…

Đáng tiếc, không có nếu như.

Đột nhiên, La Khôn ngẩn ngơ, một thanh đao đã chém lên trên thiên linh cái của hắn.

Ngay sau đó, bóng tối vô tận đã triệt để bao phủ lấy hắn.

Một cường giả tuyệt thế Bất Lậu cảnh tam trọng cứ vậy mà ngã xuống.

Yêu thú Nguyên Anh kỳ!

Lại còn tận hai con – không, là ba con!

Rốt cuộc đây là ai?

Mộ Dung thấy “Mộc Hoang đạo nhân” bị người trẻ tuổi kia dùng một đao chém chết, da đầu run lên.

Lúc này, đối phương liếc nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng khiến cho đáy lòng hắn lạnh lẽo, không nhịn được nuốt nước miếng: “Tại hạ… tuyệt đối không có ý tứ mạo phạm, các… các hạ, xin giơ cao đánh khẽ. Để báo đáp lại… ta nguyện nhường di phủ của tiên nhân Thượng Cổ này.”

Lời nói này tương đương với cầu xin tha thứ.

Ở Hoàng Tuyền động thiên, hễ là tu sĩ có chút tâm huyết đều đã sớm chết, người có thể sống đến bây giờ đều là hạng người co được giãn được, tôn nghiêm gì đó, thể diện gì đó, chỉ cần có thể sống sót, toàn bộ đều có thể vứt đi.

Cố Dương đưa tay cầm lấy Sương Hoa kiếm do La Khôn để lại, gần như không cảm nhận được lực cản gì.

Linh tính trong thanh thần binh tuyệt thế này đã sắp tán loạn rồi.

Hắn thu hồi kiếm, nhìn tu sĩ trên trán mọc sừng kia và cái thước ở trên đỉnh đầu đối phương, hỏi: “Ngươi là ai?”

Mộ Dung đàng hoàng tử tế đáp lại: “Ta tên Mộ Dung Kiệt, đến từ Tứ Thiên minh.”

Tứ Thiên minh?

Cố Dương chưa từng nghe thấy cái tên này: “Ngươi và hắn quen biết như thế nào?”

“Thật sự không dám giấu giếm, ta là một trong bát phương sứ của Tứ Thiên minh, chuyên môn phụ trách liên hệ với thế lực ở bên ngoài, bổ sung cho nhau. Ta và Mộc Hoang đạo hữu đã quen biết hơn một trăm năm.”

“Nói về Tứ Thiên minh đi.”



Hai người đứng ở đây nói chuyện phiếm, thường có quỷ vật và dơi hút máu bị hấp dẫn đến, Cố Dương đều tiện tay chém chết.

Gặp phải dơi hút máu sẽ thả sủng thú dơi hút máu ra, thông qua phương thức hợp thể, kết hợp với đối phương để hoàn thành khống chế gián tiếp.

Loại sinh vật dơi hút máu này rất thú vị, sau khi hợp thể, dựa vào dơi hút máu cường đại kia làm chủ đạo, kẻ yếu lại cam tâm tình nguyện làm nhân vật chân chạy, nghe theo chỉ huy.

Phải biết rằng quan hệ giữa ngự thú sư với sủng thú tương tự với cộng sinh, không chỉ có hắn có thể mượn dùng sức mạnh của sủng thú, sủng thú cũng có thể mượn dùng sức mạnh của ngự thú sư.

Cố Dương cấp sức mạnh cho con sủng thú dơi hút máu kia, để nó có thể áp đảo dơi hút máu khác, hợp nhất chúng nó lại, thậm chí thu vào trong không gian ngự thú.

Vậy có ý nghĩa rằng sau khi hợp thể chúng nó sẽ thành một thể.

Cố Dương nghe xong giới thiệu của Mộ Dung Kiệt, cuối cùng đã biết được Tứ Thiên minh là thế lực như thế nào.

Đó là thành lũy cuối cùng của nhân loại, năm đó sau khi mặt trời rơi xuống, mấy tông môn lớn đều nối tiếp nhau bị thất thủ, cũng chỉ còn lại một tông môn siêu cấp cuối cùng, thành một lá cờ đầu.

Sau đó, tu sĩ còn sống đều ào ào đi đến môn phái kia, cùng chống lại kiếp nạn cực lớn này, sau đó thành lập nên Tứ Thiên minh, chia ra đại diện cho bốn tông môn vốn cường đại nhất của thế giới này.

Tuy rằng nhân loại liên tiếp bại lui, nhưng chỉ cần Tứ Thiên minh còn tồn tại một ngày thì nhân loại còn có hy vọng.

Ngoại trừ tự bảo vệ mình ra thì Tứ Thiên minh còn tích cực liên hệ với các cứ điểm nhân loại ở bên ngoài, trao đổi thông tin, bát phương sứ như Mộ Dung Kiệt chính là người phụ trách chạy việc bên ngoài.

Sau khi Cố Dương nghe xong bèn thu đao về, nói: “Ngươi có thể đi rồi.”

Đầu tiên Mộ Dung Kiệt ngẩn ra, sau đó cúi người thi lễ, trịnh trọng nói: “Đa tạ.”

Sau đó đầu đội cây thước kia, bay ra khỏi nơi này.

Hắn đi không hề lưu luyến, không hề liếc nhìn về phía động phủ kia.

Có thể sinh tồn trong thế giới tàn khốc này đến bây giờ, cộng thêm việc tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, hắn tuyệt đối sẽ không bị lòng tham che mờ hai mắt, hắn hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào, chỉ có còn sống mới có thể có tất cả.

Người không hiểu rõ nguyên tắc này đã sớm mộ phần mọc đầy cỏ rồi.

Giống như “Mộc Hoang đạo nhân” mới vừa rồi, sinh lòng tham, vì thế mới chết.

Một động phủ, cho dù bên trong có nhiều cơ duyên hơn nữa thì cũng phải có mạng mới dùng được.



Mộ Dung Kiệt đi rồi, Cố Dương nhìn động phủ không ngừng trào ra lượng lớn linh khí này, không vội vã đi vào mà mở hệ thống ra.

Thế giới động thiên này đã đổ nát đến mức độ như vậy rồi, nhưng động phủ này vẫn còn có thể hoàn hảo không sứt mẻ gì, tuyệt đối không hề đơn giản.

Để đảm bảo, tốt nhất là mô phỏng một lần.

[… Ngươi tiến vào trong một tiên phủ Thượng Cổ, kinh động một món linh bảo trấn thủ trong đó, bị một kiếm chém bay đầu, hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]

Hay lắm!

Bên trong lại còn có một linh bảo vẹn toàn, một kiếm có thể giết chết hắn, lực sát thương này còn vượt trên cả cường giả Bất Lậu cảnh.

Còn may không vội vàng xông vào, bằng không lúc này đã ngỏm rồi.

Cố Dương liếc mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy một đường hắc khí không ngừng ăn mòn vào trong đó, thời gian ngắn như vậy, hắc khí đã ăn mòn vào trong hơn mười mét.

Hắn thu hồi tầm mắt, rời đi luôn.

Hắn bay ra không xa lại gặp một đám dơi hút máu, hắn thả sủng thú dơi hút máu ra, thu hết chúng nó vào.

Cứ như vậy, hắn vừa đi vừa giết, không ngừng tiến sâu vào trong hang động.

Càng đi vào bên trong, dơi hút máu gặp được càng ít, ngay cả quỷ vật cũng hiếm thấy.

Ước chừng mấy canh giờ sau, số lượng sủng thú dơi hút máu của Cố Dương đã vượt qua một trăm con, sau khi hợp thể, pháp lực cường đại khiến cho người ta kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận