Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 57: Thẹn quá hóa giận

Chương 57: Thẹn quá hóa giận

Màn đêm mù sương, cả Cố Dương và Từ Nhược Mai đều không để ý rằng trên mái nhà, một đôi mắt đang dõi theo họ từ lúc nào không hay.

Cho đến sau khi Cố Dương rời đi và đến Thanh Huyền môn, người đó mới xuống sân, đứng trước cửa sổ, liếc nhìn Từ Nhược Mai đang ở trong phòng, vuốt râu trầm ngâm.

Người này là kiếm nô ở bên cạnh Từ Nhược Mai và cũng là người bảo vệ đồng hành cùng nàng.

Ngay từ khi ở Lâm phủ, khi Cố Dương cứu Từ Nhược Mai, hắn đã theo đến kịp, nhưng không hề xuất hiện.

Sau đó, hắn đi theo hai người họ đến tận đây, nghe hết cuộc nói chuyện giữa họ, nhưng không hề có ý định hiện thân cứu người.

Cả Cố Dương và Từ Nhược Mai đều không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Hắn sử dụng bí truyền Tàng Kiếm Quyết của Kiếm cung để che giấu bản thân không bị phát hiện.

Lão giả là người bảo vệ, không phải bảo mẫu.

Chỉ khi tính mạng của Từ Nhược Mai bị đe dọa thì hắn mới hành động.

Cho dù nàng có bị Cố Dương chém vỡ đạo tâm, hay bị người của Lâm Tử Thịnh bắt đi, cuối cùng được Cố Dương cứu thì đều không có gì nguy hiểm đến tính mạng của nàng.

Vì vậy, hắn không hề can thiệp vào.

Bởi vì Từ Nhược Mai đã tu luyện “Hồng Trần Kiếm Pháp” đặc biệt nhất trong Ngũ Đại Kiếm Điển của Kiếm cung.

Đã rất lâu rồi không có người luyện thành công kiếm pháp này, người cuối cùng luyện thành công kiếm pháp này đã là chuyện cách đây năm trăm năm trước, có thể nói kiếm pháp này gần như đã thất truyền.

Để luyện được kiếm pháp này, người luyện cần phải lăn lộn hồng trần, trải nghiệm khói lửa nhân gian, và sau đó một kiếm cắt đứt trần duyên, thái thượng vong tình, từ đó bước vào Thần Thông cảnh .

Hậu duệ Kiếm cung từ bao đời nay rất ít người lựa chọn kiếm pháp này, đó là bởi vì nó quá khó để đạt đến cảnh giới thái thượng vong tình.

Thái thượng vong tình, không chỉ phải quên hết tình yêu, mà còn phải quên hết hận thù, từ xưa đến nay có mấy ai làm được như vậy?

Cho đến khi Từ Nhược Mai xuất hiện, nàng được đưa vào Hồng Nhan bảng, được người đời gọi là Không Cốc U Lan.

Đây là một thể chất đặc biệt, những người sở hữu thể chất này không chỉ có tư chất tuyệt đỉnh, mà điều hiếm thấy hơn nữa là họ bẩm sinh đã có tâm thái siêu nhiên, không quá bận lòng với mọi thứ.

Nghe nói vào thời kỳ Thượng Cổ, đây là một loại thể chất tu đạo trời ban.

Đương nhiên thể chất và tâm thái này là ứng cử viên tốt nhất để tu luyện “Hồng Trần Kiếm Pháp”.

Ban đầu, Từ Nhược Mai thực sự tiến cảnh rất nhanh, nhưng sau khi đạt đến tứ phẩm, nàng lại không thể đột phá. Nguyên nhân của việc này là tính cách của nàng quá lạnh lùng, sau khi xuất sơn du ngoạn thì không có cách nào hòa nhập trần thế.

Đến nay, nàng bị phế đạo tâm, bị Tỏa Nguyên Trạc phong cấm tu vi, lại gặp một nam tử không sợ cái danh Kiếm cung, cũng không hề bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc.

Mất hết tất cả chỗ dựa, nàng bất lực và yếu ớt hơn bao giờ hết, trong tình cảnh như vậy, tâm thái của nàng chắc chắn sẽ có thay đổi.

Đây rất có thể là cơ hội để nàng hòa nhập trần thế.

Vì vậy, lão giả không những không có ý định ngăn cản mà thậm chí còn vui khi thấy điều này xảy ra.

Kiếm cung đã đợi người kế thừa “Hồng Trần Kiếm Pháp” xuất hiện rất lâu rồi.



Ngày hôm sau, sau khi Trương Tiểu Hải dậy, hắn không khỏi sửng sốt khi phát hiện trong nhà có thêm một người nữa.

Cố Dương giải thích: “Nàng là Lan cô nương, nàng tạm thời sẽ ở đây một thời gian.”

Để che giấu tai mắt, hắn đã nói ra một cái tên giả.

Nếu như Lâm Tử Thịnh biết Từ Nhược Mai được hắn cứu, hắn sẽ gặp rắc rối.

Trương Tiểu Hải ngay lập tức hiểu ra, nói: “Đây là nha hoàn mà công tử mới thu nhận đúng không?”

Hắn biết sở thích của công tử, nha hoàn mà công tử thu nhận đều là tuyệt sắc giai nhân, Lan cô nương này chắc chắn trông cũng như tiên nữ.

“... Lần này không phải.”

Trương Tiểu Hải nghe xong, trong lòng càng có thêm vài phần xem trọng vị Lan cô nương này: “Vậy thì là phu nhân tương lai rồi.”

Cố Dương tức giận nói: “Trong đầu ngươi ngoài những thứ này ra thì không còn gì khác sao?”

“Công tử bớt giận.”

Trương Tiểu Hải thấy hắn thẹn quá hóa giận thì nhanh chóng nhận lỗi.

Lúc này lại có một người khác đến thăm.

Người này vẫn là người ngày hôm qua tới.

Lần này hắn vẫn đưa cho Cố Dương một phong bì, trong đó vẫn có bảy vạn năm ngàn lượng bạc.

Trong đó còn có một mảnh giấy, bên trên có dòng chữ thêu bằng lụa: “Công tử quả là người giữ chữ tín.”

Cố Dương cất ngân phiếu cẩn thận. Chỉ vì kiếm thêm mười lăm vạn lượng này, bên cạnh hắn đã có thêm một quả bom hẹn giờ.

“Kệ đi, mô phỏng trước một lần xem sao đã.”

Bảy vạn năm ngàn lượng đến tay, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, bỏ ra năm ngàn lượng để mô phỏng, xem thử xem khi nào thì quả bom hẹn giờ Từ Nhược Mai này sẽ phát nổ?

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là một võ giả tứ phẩm. Tại Bình quận thành, ngươi một kiếm đánh bại Điền Phi, danh tiếng vang dội. Trong đêm, Tiết Nga đến tìm và nhờ ngươi ám sát Lâm Cách.]

[Ngày hôm sau, khi ngươi đến Lâm phủ giết Lâm Cách, ngươi đã vô tình giải cứu Từ Nhược Mai - người đã bị phong cấm tu vi. Ngươi bất đắc dĩ đã đưa nàng về nhà.]

[Kiếm nô chậm trễ không chịu xuất hiện. Ngươi và Từ Nhược Mai sớm tối ở gần nhau, ngươi phát hiện dường như nàng có tình cảm với ngươi.]

[Ba tháng sau, Lâm gia gửi chìa khóa của Tỏa Nguyên Trạc tới, Từ Nhược Mai tháo giải xiềng xích của Tỏa Nguyên Trạc, ngay lập tức tiến vào cảnh giới tam phẩm.]

[Một năm sau, Lăng Linh mang theo một trăm vạn lượng trở về, ngươi dùng tu vi của bản thân giúp nàng tiến vào tam phẩm. Ngươi tán công trùng tu “Phượng Vũ Cửu Thiên”.]

[Cùng năm đó, Từ Nhược Mai đột phá lên nhị phẩm, xông vào Lâm gia, một kiếm lấy đầu Lâm Tử Thịnh. Sau khi trở về, nàng hỏi ngươi có muốn lấy nàng không?]

[Sau ngày đại hôn, một năm sau, Từ Nhược Mai sinh cho ngươi một nữ nhi. Không lâu sau đó, nàng bước vào cảnh giới nhất phẩm.]

[Một ngày nọ của ba năm sau, Từ Nhược Mai bỏ đi, bỏ lại ngươi và nữ nhi rồi biến mất không rõ tung tích. Lúc này, ngươi vừa đạt đến cửu phẩm đỉnh phong, bắt đầu lần niết bàn đầu tiên.]

[Năm năm sau, ngươi thành công đạt đến cảnh giới bát phẩm.]

[Sau tám năm nữa, ngươi đã đạt tới bát phẩm đỉnh phong, niết bàn lần thứ hai. Lăng Linh bắt đầu đột phá vào Thần Thông cảnh, một số cường giả nhất phẩm xuất hiện bao vây và truy sát nàng, ngươi bị liên luỵ, chết ngay tại trận. Kết thúc cuộc đời năm bốn mươi tuổi.]

Sau khi xem đoạn mô phỏng này, Cố Dương không khỏi sửng sốt, đây là kiểu phát triển thần tiên gì vậy?

Từ Nhược Mai thích ta?

Còn chủ động đề nghị kết hôn với ta?

Cuối cùng, thậm chí còn sinh cho ta một nữ nhi?

Rồi sau đó nàng bỏ rơi trượng phu và nữ nhi, đột nhiên biến mất khỏi nhân gian…

Đây là như thế nào?

Điều này là cực kỳ vô lý.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm bốn mươi tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm bốn mươi tuổi.]

[Ba, nhân sinh trí tuệ năm bốn mươi tuổi.]

Cho đến khi ba lựa chọn hiện ra trước mắt, Cố Dương mới định thần lại và chọn điều thứ ba.

Ngay lập tức, rất nhiều mảnh ký ức hiện lên trong đầu hắn, trong đó sâu sắc nhất, tất nhiên là sự bàng hoàng khi Từ Nhược Mai đột ngột bỏ đi, bốc hơi khỏi nhân gian.

Sau đó là trận chiến bi thảm khi các cường giả nhất phẩm bao vây và giết chết Lăng Linh.

Lúc đó, Lăng Linh hoàn toàn không thể bảo vệ hắn, chỉ với một đòn, hắn đã ngã xuống.

“Tránh xa nữ nhân xấu tính.”

Đây là bài học cuộc sống mà Cố Dương năm bốn mươi tuổi học được trong lần mô phỏng này.

Nói ra thì hành vi đùa bỡn tình cảm của Từ Nhược Mai thực sự là hành vi của nữ nhân xấu tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận