Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 66: Không giấu tài được nữa rồi

Chương 66: Không giấu tài được nữa rồi

“Sát Thân Thức!”

Cố Dương mở to mắt, ánh mắt đằng đằng sát khí, một lát sau mới trở lại bình thường.

Hắn vừa kế thừa được kinh nghiệm võ đạo trong lần mô phỏng nhân sinh này, vừa nắm bắt được thức thứ hai trong “Diệt Thần Cửu Thức”.

Cuối cùng hắn cũng biết vì sao bản thân mình lại có thể đồng vu quy tận với một cường giả nhị phẩm trong mô phỏng.

Tất cả đều là nhờ thứ đao pháp ngọc nát đá tan kia.

Sát Thân Thức khiến hắn sục sôi ý chí võ đạo của bản thân, rèn luyện sát ý đến cực hạn, từ đó sử dụng để giết kẻ địch.

Có thể gọi là giết mình trước, giết địch sau.

Đây là phương thức giết địch tương tự như Thiên Ma Giải Thể, chỉ khi bị dồn đến bước đường cùng mới có thể sử dụng.

Lần nọ khi mô phỏng, Lăng Linh cũng từng dùng bí pháp nào đó để cưỡng chế nâng cao cảnh giới, cuối cùng vượt cấp giết chết kẻ địch.

Phương thức Cố Dương học được trước kia tên là Phá Ngọc Thức. Phương thức này chủ yếu là mượn đao dọa người, cốt lõi vẫn là ý chí võ đạo, đừng chỉ đánh giá hắn chỉ qua lần trước đánh bại Điền Phi một cách dễ dàng.

Nếu như đối đầu với kẻ địch có ý chí võ đạo mạnh mẽ thì có lẽ hắn đã thua thảm bại.

Từ hai phương thức đao pháp này có thể nhận thấy, “Diệt Thần Cửu Thức” là một đao pháp vô cùng cực đoan, hoặc là nhanh chóng tiêu diệt được kẻ địch, hoặc là bị kẻ địch một đao chém chết, hoặc là đồng quy vu tận.

Dù có như thế nào thì Sát Thân Thức vẫn có thể được coi là con át chủ bài.

Đương nhiên, thứ Cố Dương đạt được không chỉ dừng lại ở đó.

Đao pháp của hắn đã đạt đến một cảnh giới hoàn toàn mới. Muốn biết được năng lực hiện tại của hắn chỉ có thể tìm người đến so tài tỉ thí.

“Không biết lão giả thần bí kia rốt cuộc là người như nào, vì sao lại giúp đỡ ta.”

Cố Dương không thể không nghĩ đến lão giả thần bí chỉ cho hắn đao pháp ở trong mô phỏng, không biết lần mô phỏng sau có thể gặp lại hắn hay không.

Lão giả mới chỉ dạy cho hắn mấy tháng mà đao pháp của hắn đã tiến bộ vượt bậc, chắc chắn vị này là tuyệt thế cao thủ.

Tiếc thay Cố Dương không rõ danh tính của hắn, sau này khó mà tìm gặp được.

Thực sự ngậm ngùi tiếc nuối.

Đúng lúc này, Cố Dương chợt nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn nhìn về hướng nọ. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức đang lao đến, giống như một lưỡi kiếm vậy.

Phía bên kia là Từ Nhược Mai, sau khi thoát khỏi phong cấm của Toả Nguyên Trạc, cuối cùng tu vi của nàng cũng đã khôi phục.

Nghĩ đến nàng, Cố Dương lập tức nghĩ đến vị kiếm nô luôn túc trực ở gần đó.

Vị kiếm nô này chính là cường giả có tu vi nhị phẩm.

Có lẽ, có thể lợi dụng một chút…

Một lát sau, khí thế “hùng hổ” của Từ Nhược Mai vơi bớt. Cố Dương cũng nhắm mắt lại, bĩnh tĩnh lại để tiêu hoá thành quả của lần mô phỏng này



Sáng sớm hôm sau, mới tờ mờ sáng, một đám người bỗng dưng xuất hiện ở ngoài của Cố phủ.

Sau khi Trương Tiểu Hải mở cửa, đám người đang vác rất nhiều rương đứng đầy bên ngoài kia lập tức tiến lên.

Hỏi ra thì mới biết, hoá ra là Phương gia phái người mang quà đến biếu.

Hắn không dám tự ý quyết định, đành kêu đám người đó chờ một chút, rồi vội đi hỏi ý kiến Cố Dương.

Cố Dương đã sớm nghe được tiếng ồn ào ngoài đó, Trương Tiểu Hải chưa thông báo, hắn đã nói luôn: “Bảo bọn họ mang đồ vào trước phòng chính.”

“Vâng.”

Trương Tiểu Hải tiếp lời, đi chỉ đạo đám người làm việc.

Chắc chắn bên trong những chiếc rương lớn này là ngân lượng.

Năm mươi vạn lượng là chừng nào nhỉ?

Năm vạn cân, hai mươi lăm tấn.

Từng chiếc rương xếp chồng lên nhau, chắc cũng cỡ hơn hai mét khối.

Nếu chia thành từng khối nhỏ, xếp gọn vào trong rương, mỗi rương một vạn lượng, từng đó cũng đầy năm mươi rương, đủ để lấp đầy trước phòng.

Sau khi chuyển năm mươi rương ngân lượng vào trong phòng, Cố Dương cũng không hề kiểm kê, chỉ để người của Phương gia rời đi.

Sau đó, hắn lại bảo Trương Tiểu Hải ra ngoài, còn một mình hắn ở trong phòng, đóng cửa lại, nhắm mắt lại cảm nhận một hồi, cái cảm giác bị theo dõi đã biến mất.

Trên thực tế, sau khi tin tức hắn leo lên Tiềm Long bảng truyền ra ngoài, cảm giác bị theo dõi rình mò cũng bớt đi nhiều.

Vị kiếm nô kia cũng không còn trắng trợn ở bên cạnh nhìn trộm hắn giống như trước đó .

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Cố Dương bắt đầu nạp tiền cho hệ thống.

Hắn sớm chẳng còn suy nghĩ sợ người khác tò mò tọc mạch.

Lần mô phỏng này tự nhiên xuất hiện một vị cường giả nhị phẩm, vì để bắt sống hắn mà theo đuổi ròng rã một năm trời. Mục đích của kẻ đó là gì, đại khái hắn cũng có thể đoán được.

Kẻ đó do ai phái đến, trong lòng hắn sớm đã biết rõ.

Đại công tử của Lâm gia mắt trước mắt sau phái cao thủ nhị phẩm đến truy sát hắn, không phải do hắn ta thì làm gì còn kẻ nào khác?

Chỉ tại cảnh giới của hắn tăng lên quá nhanh, cho nên không tránh khỏi kéo theo phiền phức.

Ở Thiên Thuỷ thành gặp phải Lâm Tử Thuỵ, cũng chẳng qua là không đến một tháng trước. Ngày đó, hắn chỉ có tu vi lục phẩm.

Tu vi người ở bên cạnh Lâm Tử Thuỵ lúc đó chắc chắn không thấp, có thể nhìn ra cảnh giới của hắn là chuyện quá bình thường.

Hơn một tháng, từ lục phẩm tăng lên tam phẩm, Lâm Tử Hoa không quan tâm mới là lạ.

Mấu chốt là trong mô phỏng trước đó, Lâm Tử Hoa cũng đã gặp hắn, nhưng không hề phát sinh chuyện gì. Theo lý mà nói, thân là trưởng tử của Lâm gia, chắc chắn sẽ phái người đến điều tra hắn.

Mà lần này lại phái người tới.

Nếu nói cả hai lần này, có vấn đề gì phát sinh thì chính là Cố Dương ra mặt muốn bảo vệ Phương gia.

Điều này không hề động chạm gì đến lợi ích của Lâm gia.

Cái tên Lâm Tử Hoa này, nhìn thì bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, thực chất lại là một kẻ bụng dạ hẹp hòi, có nợ phải trả.

Sau khi leo lên Tiềm Long bảng, Cố Dương sớm đã chuẩn bị tâm lý, mọi người không phải hạng ngu xuẩn, hắn tiến bộ nhanh như vậy chắc chắn không thể giấu được.

Vì thế, hắn mới căm thù Hồng Lâu.

Vốn dĩ hắn có thể tiếp tục giấu tài tu luyện.

Hiện tại, bị lộ trên Tiềm Long bảng, thì ai mà giấu tài được nữa.

Điều mà Cố Dương muốn làm chính là nhanh chóng nâng cao thực lực, chỉ cần thực lực đủ mạnh, bí mật bị bại lộ cũng không là vấn đề?

Cái đám Thần Thông cảnh kia, làm gì có ai là không có bí mật và cơ duyên? Nào có người nào dám có ý định gì với bọn họ?

Tiếp đó, hắn lần lượt mở từng rương ra, sau khi nạp tiền xong thì đậy nắp rương lại.

Hoàn tất công việc, hắn mở hệ thống, số dư đã vượt qua mốc sáu mươi tư vạn.

Cố Dương mừng thầm, có được số tiền này, hắn lại có thể tiếp tục mô phỏng ba mươi hai lần nữa.

Đợi đến tháng sau, kiếm thêm năm mươi vạn doanh thu, số dư sẽ cán mốc một trăm vạn.

Điều kiện trước tiên là vẫn phải có tháng sau.

Vài ngày sau, cường giả nhị phẩm kia chắc chắn sẽ tới đòi mạng.

Mặc dù hắn đã luyện thành công “ Sát Thân Thức”, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là đồng quy vu tận.

Làm thế nào để qua cửa ải này đây?

Khi đi về phòng chính, Cố Dương vẫn đang trằn trọc suy nghĩ về vấn đề này thì đột nhiên lóe lên suy nghĩ.

Sau khi quay trở lại phòng chính, hắn lại tiếp tục khởi động mô phỏng một lần nữa.

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là tu vi tam phẩm, hạng bảy Tiềm Long bảng, vang danh thiên hạ. Ngươi đồng cảm cho cảnh ngộ của Tiết Nga, quyết định trợ giúp Phương gia thoát khỏi sự kiểm soát của Lâm gia, cùng Lâm Tử Hoa thương lượng đàm phàm và nhận được lời cam kết từ hắn.]

[Ngày hôm sau, ngươi dẫn Tô Thanh Chỉ lẳng lặng rời khỏi Bình quận thành, tiến về Thần Đô, gia nhập Thiên Tâm võ quán. Trình Thiên Tâm biết được lý do ngươi đến, nhất định không chịu nhận người làm đệ tử, sẽ cùng ngươi kết bái huynh đệ. Ngươi cũng trở thành tiểu sư thúc của Thiên Tâm võ quán…]
Bạn cần đăng nhập để bình luận