Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 437: Cơ hội sai sót

Chương 437: Cơ hội sai sót

Lúc này “Vũ Nhị” quay đầu, nhìn về phía hắn.

Cố Dương lập tức cảm thấy bị một luồng đao ý quen thuộc khóa chặt.

“Má ơi ——”

Hắn chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng lên. Sau khi “Vũ Nhị” đến Thiên Nhân cảnh, uy lực của Thiên Vấn Cửu Đao quả thật như hủy thiên diệt địa, kể cả Triêu Dương Đại Thánh đều bị một đao chém thành hai đoạn.

Cố Dương đang định thả tất cả hóa thân thần thú ra, đột nhiên bóng dáng của Triêu Dương Đại Thánh xuất hiện bên cạnh hắn, một phát túm lấy tay hắn, nói, “Đi.”

Nhất thời, cảm giác bị đao ý tập trung kia đã biến mất.

Vèo một cái, Triêu Dương Đại Thánh xé rách không gian, mang theo hắn định thuấn di rời đi.

“Định chạy?”

Trong mắt “Vũ Nhị” lóe lên một tia sáng khiến người ta sợ hãi, một đao chém ra.

Chiêu thức thứ hai của Thiên Vấn Cửu Đao, Đao Định Càn Khôn!

Một đao này trực tiếp chém nát không gian.

Chỉ thấy Triêu Dương Đại Thánh vẫn cố chấp chui vào trong thông đạo không gian, nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.

“Vũ Nhị” không đuổi theo, bởi vì nó đã đánh mất bóng dáng hai người rồi. Muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.

Trong mắt nó như có đăm chiêu, “Hắn không phải đế quân.”

Trước mặt Cố Dương bỗng tối sầm, cảm giác như rơi vào trong không gian tăm tối nào đó, lực lượng từ bốn phương tám hướng xé rách thân thể hắn, giống như định xé hắn thành mảnh nhỏ.

“Huyền Quang tráo!”

Hắn lập tức tung Huyền Quang tráo ra, dựng lên một lồng sáng màu đen, bảo vệ hắn và Triêu Dương Đại Thánh ở bên cạnh.

Một lần này hắn không chút tiếc rẻ pháp lực, phát huy uy lực của Huyền Quang tráo đến cực hạn.

Nhưng mà lực lượng xé rách ở bên ngoài này quá mức khủng bố, pháp lực của hắn tiêu hao thật lớn, trong vài giây, tuổi thọ đã trôi đi mười mấy năm.

Tiếp tục như vậy, không được bao lâu nữa, hắn sẽ vì căn nguyên khô kiệt mà chết.

“Mau tỉnh lại.”

Cố Dương tát lên mặt thiếu nữ ở bên cạnh.

Mới vừa rồi nàng thật sự đã trúng một đao, cố tình xé mở không gian, khi không gian vỡ vụn, lại thừa nhận phần lớn đánh sâu vào, hôn mê bất tỉnh.

Bốp bốp hai phát, cuối cùng nàng có phản ứng, dần dần tỉnh lại.

Nàng không tính sổ với hắn, lấy một thứ từ trong lòng bàn tay, ném ra ngoài.

Nhất thời bọn họ bị một luồng lực lượng lôi kéo, phá mảnh không gian này ra, lại là một trận trời đất ngả nghiêng.

Cố Dương cảm thấy trước mắt sáng ngời, cuối cùng thấy được ánh sáng, hai chân cũng dẫm lên trên mặt đất.

Bốn phía là một khu rừng, trước mắt là một gốc cây vô cùng vĩ đại, trên cây chi chít đóa hoa màu hồng. Một mùi thơm ngọt ngào bay vào mũi, khiến người say mê.

Hai mắt hắn sáng lên, nói, “Đây là bản thể của Hồng Nguyệt Đại Thánh?”

Thiếu nữ ở bên cạnh gần như đã hư thoát, sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi hột, nếu không nhờ Cố Dương đỡ, người đã tê liệt trên đất rồi.

Hắn không đợi nàng trả lời đã phi thân lên, bay lên trên ngọn cây.

Mục tiêu chính là ba trái đào đã chín ở trên ngọn cây. Đột nhiên, ba bóng người chắn ở trước mặt hắn, dáng vẻ hùng hổ, rõ ràng đều là cường giả Bất Lậu cảnh.

Ba người kia đang định ra tay, nhưng vừa nhìn thấy thiếu nữ kia, lắp bắp kinh hãi, vội vàng hành lễ, “Bái kiến thánh chủ ——”

Lời còn chưa dứt, ba cái đầu đã bay lên.

Cố Dương thừa dịp bọn họ đang hành lễ, ra tay bất ngờ, một đao chém rớt đầu bọn họ.

Dưới khoảng cách gần như thế, lấy thực lực hiện giờ của hắn mà lại còn dám phân tâm, kia quả thật chính là cho không.

[Nhận được hai trăm điểm năng lượng, số dư trước mắt năm trăm lẻ bốn điểm.]

[Nhận được hai trăm điểm năng lượng, số dư trước mắt bảy trăm lẻ bốn điểm.]

[Nhận được ba trăm điểm năng lượng, số dư trước mắt một ngàn lẻ bốn điểm.]

Hai Nguyên Anh trung kỳ, một Nguyên Anh hậu kỳ.

Ở dưới đao của hắn quả thật giống như giết gà.

Cố Dương không hề dừng lại, trong nháy mắt đã bay lên ngọn cây, đến đỉnh cao nhất, hái ba trái đào đã chín xuống.

Đúng lúc này, cây đào ở phía dưới giống như sống lại, một nhánh cây vĩ đại quất tới.

Cố Dương linh hoạt tránh né.

Ngay sau đó vô số cánh hoa màu hồng bay lên, tràn ngập toàn bộ trời đất, một bóng dáng dần dần hiện ra trong đó.

“Nhanh chạy đi.”

Cố Dương không hề quay đầu lại, hóa thân phượng hoàng, vừa kéo Triêu Dương Đại Thánh bỏ chạy vừa nhét một trái đào vào trong miệng nàng.

Trái đào này vừa vào miệng đã biến thành nước ngọt lành, trong nháy mắt, tiên nguyên trong cơ thể nàng đã tràn đầy, trên khuôn mặt tái nhợt đã nhiều thêm vài phần hồng nhuận.

Phía sau, cánh hoa đầy trời đang cuốn tới, tốc độ không hề chậm hơn.

Mắt thấy sẽ bị đuổi theo, Triêu Dương Đại Thánh cuối cùng khôi phục một chút lực lượng, tay vừa vạch, một lần nữa xé rách không gian, lóe lên một cái, hai người xuất hiện trên một sông băng.

Cuối cùng đi ra…

Cố Dương cảm thấy không đúng lắm, cho dù triệt để phong bế thân thể, ngăn cách liên hệ với bên ngoài, nhưng tuổi thọ vẫn không ngừng trôi đi.

Tốc độ tiêu hao tự nhiên của tuổi thọ gấp mấy lần khi ở Đào Nguyên thiên.

Nếu như nói trước đó tuổi thọ của hắn là hơn một vạn năm, dựa theo tốc độ trôi đi như hiện giờ, tối đa chỉ còn thừa lại bốn năm ngàn năm.

Triêu Dương Đại Thánh ở bên cạnh cũng phong bế thân thể.

Thảo nào Thiên Nhân của tứ đại thiên địa đều hiếm khi giáng xuống Đại Chu.

Hóa ra tốc độ tuổi thọ trôi đi của thế giới này nhanh hơn thế giới động thiên nhiều như vậy.

Cố Dương xem như đã rõ rồi.

Những ý niệm này gần như lóe lên trong đầu hắn. Mi tâm của hắn đã bay ra một con phượng hoàng, chở hai người đi, vỗ cánh bay thẳng về phía chân trời.

Một lát sau, một bóng dáng màu hồng cũng vượt qua không gian mà đến, thở hơi gấp gáp.

“Đủ rồi!”

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, sau đó một bóng dáng màu xanh chắn trước mặt nó.

“Thanh Liên muội muội, giờ phút này xuất hiện làm người tốt, không chê đã quá muộn sao?”

Hồng Nguyệt Đại Thánh cười khẽ một tiếng, “Vị đế quân kia nổi danh là kẻ hẹp hòi đấy. Hành động của ngươi không khác nào phản bội, ngày sau hắn hoàn toàn khôi phục, ngươi cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”

Bóng dáng màu xanh lạnh lùng nói, “Kia không phải là hắn!”

“Sao ngươi có thể bảo đảm được kia không phải là hư ảo do hắn bày ra? Đó chính là đế quân, không triệt để giết hắn, sao ta có thể yên tâm.”

“Đừng quên vị Thiên Tôn kia đang nhìn chằm chằm vào ngươi. Nếu ngươi thật sự giết tỷ tỷ, lấy cái gì ngăn cản?”

Bóng dáng màu xanh nói xong, thân hình dần dần nhạt đi.

Trong lúc hai người nói chuyện, hai khí tức kia đã biến mất trong phạm vi cảm ứng của các nàng.

Hồng Nguyệt Đại Thánh nghe vậy hơi thay đổi sắc mặt.

Hiện giờ trên thế giới này, thứ duy nhất có thể khiến cho nàng kiêng kỵ chính là Thiên Tôn kia của Xích Minh thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận