Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 63: Hợp tác thêm một lần nữa

Chương 63: Hợp tác thêm một lần nữa

Ngày hôm sau, sau khi Cố Dương giúp Từ Nhược Mai gánh chịu một phần sức hấp thụ của Tỏa Nguyên Trạc, hắn không rời đi ngay mà hỏi: “Rốt cuộc là thế lực nào làm ra cái bảng xếp hạng đó vậy?”

Từ Nhược Mai hơi ngạc nhiên. Những ngày này, hắn đến đây hút xong chân khí thì đi ngay, không bao giờ nói với nàng thêm một lời nào, thái độ khá lạnh nhạt.

Cho đến ngày hôm qua, thái độ của hắn cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Bây giờ, hắn chủ động trò chuyện với nàng hơn, nàng vui mừng nói: “Tông Sư bảng, Thiên Kiêu bảng, Tiềm Long bảng… đang lưu truyền trong giang hồ đều là do Hồng Lâu lập ra.”

“Hồng Lâu?”

“Hồng Lâu thần bí này ở Thần Đô, lịch sử của Hồng Lâu còn lâu đời hơn chín danh gia vọng tộc trong thiên hạ. Theo ghi chép trong một số cuốn sách của Kiếm cung, hơn một nghìn năm trước Hồng Lâu bắt đầu lập ra bảng xếp hạng này. Người ta nói rằng chủ nhân của Hồng Lâu chưa bao giờ bước chân ra khỏi Hồng Lâu, đây là một thế lực thần bí giống như Tứ Đại Thánh Địa.”

Cố Dương cảm thấy điều này chẳng có ý nghĩa gì cả: “Theo lý mà nói, để có thể làm được một bảng xếp hạng bao gồm cường giả khắp thiên hạ như vậy nhất định phải có mạng lưới tình báo khổng lồ. Sau một nghìn năm, tổ chức này đã phải bành trướng thế lực đến mức nào chứ? Làm sao có thể duy trì sự thần bí?”

Từ Nhược Mai lắc đầu nói: “Trong tòa Hồng Lâu đó tối đa chỉ có mười mấy người, chỉ có mười hai người chịu trách nhiệm hành tẩu giang hồ, điều tra tình báo.”

Cố Dương bày tỏ nghi ngờ: “Độ chuẩn xác của bảng xếp hạng do mười hai người lập ra có thể tới mức nào?”

“Nghe nói Hồng Lâu có thể biết được trình độ cảnh giới của võ giả Đại Chu là đều dựa vào một thần vật Thượng Cổ, chẳng qua cho đến nay cũng không có ai nhìn thấy, chẳng ai biết được liệu tin đồn này là đúng hay sai.”

Thần vật?

Cố Dương đã tưởng tượng ra sức mạnh của thần vật này, hắn nghĩ, cái đệch, đây không phải chính là pháp bảo sao?

Hơn nữa nó không phải pháp bảo bình thường, ít nhất nó cũng phải là linh bảo.

Hắn đoán không sai, giới hạn thực lực ở thế giới này cao đến mức vô lý, sau khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định thì không khác gì so với tu tiên cả.

Tuy nhiên, hắn vẫn có một thắc mắc: “Tại sao bọn họ lại đưa ra một bảng xếp hạng như vậy, lại còn công khai? Lẽ nào chỉ để quấy loạn thiên hạ thôi sao?”

Từ Nhược Mai nói: “Không ai biết mục đích của họ là gì. Hành động của Hồng Lâu không biết đã đắc tội với bao nhiêu người, nhưng hơn một nghìn năm nay, Hồng Lâu đã đứng vững ở Thần Đô. Đã từng có cường giả Thần Thông cảnh xông vào đó, muốn lý luận với bọn họ, sau đó hắn không bao giờ ra ngoài nữa.”

Chẳng trách Hồng Lâu được so sánh ngang với Tứ Đại Thánh Địa, ngay cả Thần Thông cảnh cũng không thể ép chủ nhân của Hồng Lâu hiện thân.

Cố Dương ghi nhớ tòa Hồng Lâu này.

Đột nhiên, Từ Nhược Mai hỏi: “Ngươi có phải đã lọt vào Tiềm Long bảng?”

Nàng đột nhiên hỏi đến bảng xếp hạng, chắc chắn không phải vô duyên vô cớ.

Cố Dương thở dài: “Đúng vậy, sau này chắc chắn sẽ liên tiếp có một loạt rắc rối, tòa Hồng Lâu này hại người không ít.”

Không nói cái khác, người bị hắn đẩy khỏi thứ hạng thứ bảy chắc chắn sẽ không phục, phải đến để phân tài cao thấp với hắn.

Còn những tam phẩm khác, những người muốn thành danh, những người muốn chứng tỏ võ đạo của bản thân đều sẽ đến tìm hắn tập luyện.

Đến lúc đó, nếu hắn ra tay quá mạnh, đả thương người ta, giết người ta, hắn sẽ đắc tội các thế lực phía sau.

Nếu hắn ra tay quá nhẹ và khống chế lực độ cho đến khi kết thúc, sau khi danh tiếng lan rộng, sẽ ngày càng có nhiều người tìm đến hắn học hỏi kinh nghiệm, đến lúc đó hắn không phiền chết mới lạ.

Dù hắn giải quyết bằng cách nào đi chăng nữa thì cũng đều là rắc rối.

Cố Dương đột nhiên nghĩ đến Tô Thanh Chỉ, có thể nói chính vì nàng lọt vào Hồng Nhan bảng mà gia đình nàng mới tan nát, nàng mới rơi vào tình cảnh như hiện tại.

Nếu nói hận, nàng thực sự hận Hồng Lâu đến tận xương tủy.

Cốc cốc.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa: “Có khách quý đến thăm.”

Cố Dương đứng dậy cáo biệt.

……

Khi Cố Dương đến phòng khách, hắn nhìn thấy vị khách quý đó.

Người này mặc một chiếc áo bào đen. Khi nhìn thấy người đó mới bỏ mũ xuống, hắn lập tức nhận ra đó là Tiết Nga - chưởng môn nhân hiện tại của Phương gia. Nàng cúi người thi lễ: “Chúc mừng công tử lọt vào hạng bảy của Tiềm Long bảng, tương lai có hi vọng đạt Thần Thông cảnh.”

“Tin tức của ngươi nhanh thật đấy.”

Cố Dương hơi ngạc nhiên. Hắn mới chỉ đột phá lên tam phẩm vào hôm qua. Hôm nay, ngay cả Phương gia cũng biết rồi, cũng không biết bọn họ lấy thông tin từ đâu nữa.

“Tiềm Long thay bảng là một đại sự. Một ngày là đủ để truyền tin khắp Đại Chu. Bây giờ, công tử có thể nói là nổi tiếng khắp thiên hạ.” Tư thái của Tiết Nga rất thấp, khác hoàn toàn so với lần gặp trước.

Nói xong, thấy hắn thờ ơ, biết những lời nịnh nọt này chẳng có tác dụng gì với hắn, nàng bèn hỏi sang chính sự: “Không biết công tử gọi ta có chuyện gì?”

Lần này, Cố Dương chủ động cho Trương Tiểu Hải đến Phương phủ tìm nàng qua đây.

Cố Dương thẳng thắn nói: “Lần trước chúng ta hợp tác khá vui vẻ. Vì vậy, lần này, ta muốn hợp tác với ngươi một lần nữa.”

“Xin rửa tai lắng nghe.”

“Ta có thể giúp ngươi và Phương gia thoát khỏi sự kiểm soát của Lâm Tử Thịnh.”

Những lời này khiến cả người Tiết Nga chấn động. Nàng ngay lập tức ngẩng đầu, hơi nghi ngờ.

Nàng không bao giờ ngờ rằng Cố Dương sẽ nói những điều như vậy.

Hắn lấy tự tin từ đâu ra?

Mặc dù Lâm gia chỉ là một nhánh của Lâm thị trong chín danh gia vọng tộc thiên hạ, nhưng xét về thực lực thì cũng là hàng đầu.

Còn Lâm Tử Thịnh là nhị công tử của Lâm gia, có tu vi nhị phẩm. Cho dù không nói đến xuất thân của hắn như thế nào, chỉ nói về thực lực thì Cố Dương - người chỉ dựa vào tu vi tam phẩm, lại có thể tự tin nói rằng có thể giải quyết được hắn?

Tất nhiên, qua lần tiếp xúc trước, nàng không nghĩ rằng nam tử trước mặt mình là một kẻ ngu xuẩn ngông cuồng tự đại, hắn nhất định là có chỗ dựa.

Suy nghĩ của Tiết Nga thay đổi, nàng nhanh chóng trở lại dáng vẻ tự nhiên. Nàng hỏi vấn đề quan trọng nhất: “Ta và Phương gia phải trả cái giá như thế nào?”

“Ta không có hứng thú với ngươi và cả Phương gia. Ta sẽ không nhúng tay vào công việc của Phương gia, càng đừng nói đến gài người vào đó.”

Cố Dương vừa nói vừa quan sát sự thay đổi trong biểu hiện của nàng, cuối cùng hắn nói: “Ta chỉ muốn tiền.”

Tiết Nga trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn bao nhiêu?”

“Điều đó còn phải xem Phương gia đáng giá bao nhiêu tiền trong lòng ngươi.” Cố Dương cười nhẹ, hiện tại quyền chủ động nằm trong tay hắn, tự nhiên phải chờ nàng ra giá.

“Đừng vội, ngươi về nhà từ từ suy nghĩ. Ta sẽ cho ngươi hai ngày để suy nghĩ. Ta xem thành ý của các ngươi đến đâu.”

Đôi mắt của Tiết Nga khẽ lay động, nàng nghiến răng nói: “Ngươi thực sự có thể giải quyết Lâm Tử Thịnh và Lâm gia sau lưng hắn?”

Nếu nói đến nhị phẩm thì Phương gia cũng có, và không chỉ có một người. Không phải là không thể loại bỏ Lâm Tử Thịnh, nhưng Lâm gia sau lưng hắn mới là quái vật khiến bọn họ sợ hãi.

Nếu như Cố Dương thực sự có thể giải quyết được Lâm gia mà không can thiệp vào công việc của Phương gia, nàng sẵn sàng trả bất cứ cái giá nào.

Cố Dương mỉm cười: “Ta có thể làm việc trước, sau đó mới lấy tiền.”

Tiết Nga không nói thêm gì nữa mà thi lễ: “Thiếp thân xin được cáo lui trước.”

Tư thái của nàng hạ thấp xuống.

Cố Dương thấy nàng như vậy, biết rằng thỏa thuận gần như đã thành công.

Chẳng qua hắn không biết danh gia vọng tộc như Phương gia có thể trả bao nhiêu tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận