Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 69: Bình quận thành náo nhiệt

Chương 69: Bình quận thành náo nhiệt

“Ô tiền bối?”

Bên ngoài Bình quận thành, Lâm Tử Thụy đang cưỡi bạch mã thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vui mừng gọi to.

Cách đó không xa, một lão giả áo đen cũng đang cưỡi ngựa nhanh chóng ghìm dây cương, ngoảnh lại nhìn, nói: “Thì ra là Lâm công tử.”

Lâm Tử Thụy dẫn mấy tên tay sai đuổi theo, hưng phấn nói: “Không ngờ lại gặp tiền bối ở đây, không biết ngươi đang đi đâu?”

Ô tiền bối mỉm cười, nói: “Giống ngươi.”

Bấy giờ Lâm Tử Thụy mới kịp phản ứng lại. Chức trách của Ô tiền bối là quan sát tình huống của các võ giả trên các bảng, giờ đây lòi ra một Cố Dương, tất nhiên hắn phải đến kiểm tra.

Hắn vội hỏi han: “Tiền bối, lần trước ngươi tận mắt nhìn thấy vị Cố Dương đó rõ ràng là lục phẩm, chắc là không nhầm chứ?”

Mấy hôm trước, hắn hay tin Tiềm Long bảng có biến động và người nhảy dù lên hạng bảy là một người tên Cố Dương đến từ Giang châu, hắn còn nghĩ là trùng tên trùng họ.

Mãi đến hôm trước, khi hắn nhận được truyền tin từ đại ca, hỏi hắn lần trước phái Chu Thanh đi làm nhiệm vụ gì, hắn mới nhớ lại.

Chu Thanh chỉ mới đến ngũ phẩm mà thôi, đại ca căn bản không cần quan tâm.

Hắn đến Thính Phong đường nghe ngóng mới biết được, vị Cố Dương nhảy lên hạng bảy Tiềm Long bảng đúng là người mà hắn đụng độ lúc trước.

Hắn thật sự khó mà tin được, đứng ngồi không yên, suốt đêm chạy đến Bình quận thành.

Hắn muốn tận mắt nhìn xem. người đó có thật là vị Cố Dương đã gặp ở Thiên Thủy thành hay không.

Về phần chuyện hắn phái Chu Thanh đi chặn giết Cố Dương, hắn cũng không để trong lòng.

Nơi này là Giang châu, Cố Dương không dám làm gì hắn.

Hơn nữa còn có đại ca ở đây.

Đại ca của hắn có tu vi nhị phẩm.

Lúc này gặp Ô tiền bối ở đây nên hắn vội vàng chứng thực.

Ô lão lại lắc đầu: “Trên đời này luôn có một vài kỳ công diệu pháp, không chừng có thể ngụy trang tu vi.”

Hắn rất tự tin với mắt nhìn của mình. Đồng Thuật mà hắn tu luyện là do lâu chủ đích thân truyền dạy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cảnh giới của người khác. Từ khi hắn đảm nhiệm chức vụ Tuần Sát Sử đến nay chưa từng xảy ra sai sót.

Thế nhưng hắn càng rõ, không có chuyện Tiềm Long bảng nhận sai.

Hoặc là, lần trước hắn đã nhìn nhầm.

Hoặc là, trong vòng một tháng ngắn ngủi, Cố Dương đã vượt qua ba cảnh giới, nhảy từ lục phẩm lên tam phẩm.

Bất kể là trường hợp nào thì đây vẫn là chuyện trọng đại, bằng mọi cách Ô lão phải gặp được tên Cố Dương này.

Hai người nếu đã đụng mặt, lại có cùng đích đến nên quyết định kết bạn đồng hành.

...

Không bao lâu sau, hai người đã đến cửa Bình quận thành.

Đột nhiên, phía sau có một người chạy vội đến, nhanh chóng vượt qua bọn họ, chạy như bay vào thành.

Lâm Tử Thụy thấy con ngựa của người nọ toàn thân trắng như tuyết, thần tuấn dị thường, rõ ràng là một con ngựa quý, thì biết người này lai lịch bất phàm nên hỏi: “Ô tiền bối biết người này không?”

Ô lão chỉ liếc mắt một cái, đã biết thân phận người này: “Hạng tám Tiềm Long bảng hiện tại – Tào Húc.”

Thì ra là hắn.

Lâm Tử Thụy bừng tỉnh, Tào Húc vốn là hạng bảy Tiềm Long bảng, sau khi Cố Dương nhảy lên bảng thì rớt xuống hạng tám, chắc chắn trong lòng không phục.

Lần này hắn đến Bình quận thành, hơn nửa là tới tìm Cố Dương đánh nhau.

Lâm Tử Thụy nhớ ra một chuyện, mầm họa của Tào gia hiện đang gây chuyện khắp nơi tại Giang châu, xem ra Tào Húc chính là người phụ trách bảo hộ vị Đại tiểu thư này.

Đường đường hạng tám Tiềm Long bảng cũng chỉ là tùy tùng của một nữ tử tính tình không tốt.

Thật đáng tiếc, ai bảo hắn xuất thân là dòng dõi Tào gia.

Lần này, có náo nhiệt để xem rồi.

Lâm Tử Thụy nghĩ đến chuyện sắp có thể nhìn thấy hạng bảy giao đấu với hạng tám Tiềm Long bảng, hăng hái phấn chấn hẳn lên.

Trận chiến giữa các võ giả ở cấp bậc này là khả ngộ bất khả cầu.

Hắn hỏi: “Ô tiền bối, ngươi cảm thấy nếu hai người này đánh nhau, ai sẽ thắng?”

“Khó nói.”

Ô tiền bối nói: “Năm năm trước Tào Húc đột phá tam phẩm, hai năm trước lên Tiềm Long bảng, từng bước leo lên hạng bảy. Cố Dương lại trong một đêm đột nhiên nhảy lên hạng bảy. Luận công lực, tất nhiên là Cố Dương cao hơn, nhưng luận kinh nghiệm, đoán chừng Tào Húc tốt hơn. Hai người cho dù có khoảng cách thì cũng là rất hữu hạn. Ai thắng ai thua, chỉ có đánh rồi mới biết được.”

Hắn nói rất đúng trọng tâm, chủ yếu hiểu biết về Cố Dương quá ít, lần trước gặp có ra tay, nhưng khi đó không phải thực lực thật sự của hắn nên vẫn còn là một câu đố.

Trong lúc hai người nói chuyện đã bất giác đi sâu vào thành, thấy Tào Húc thả chậm tốc độ, thế mà lại thành thành thật thật đi theo sau một chiếc xe ngựa, không dám vượt qua nửa bước.

Lâm Tử Thụy không khỏi ngạc nhiên: “Người ngồi trên xe ngựa đó là ai mà có thể khiến Tào Húc nhường đường?”

“Xe ngựa của Sở gia.”

Ô lão nói: “Nếu lão phu không đoán sai, người ngồi trong xe ngựa là hạng nhất Tiềm Long bảng - Sở Tích Nguyệt.”

Lâm Tử Thụy nghe đến cái tên ấy, không tránh khỏi động lòng: “Hạng chín Hồng Nhan bảng - hoa nhường nguyệt thẹn Sở Tích Nguyệt? Nàng đến Giang châu!”

Nếu đúng thật là nàng, tất nhiên Tào Húc không dám lỗ mãng.

Tiềm Long bảng có hai mươi người, chỉ có ba nữ tử, Sở Tích Nguyệt là một nữ tử lại đè đầu một đám nam tử, ngồi vững ở hạng nhất Tiềm Long bảng.

Hơn nữa nàng còn đứng hạng chín Hồng Nhan bảng, càng làm tăng thêm sự truyền kỳ.

Nghe nói, năm hai mươi mốt tuổi nàng mới bước vào nhị phẩm, cho nên không thể lên Thiên Kiêu bảng. Nhưng thiên phú cũng rất cao, không thua kém chín vị thiên kiêu đương thời.

Sau khi nàng lên Tiềm Long bảng thì khiêu chiến một loạt hạng trên, không một ai là đối thủ.

Cuối cùng, Hồng Lâu phá lệ vì nàng, xếp nàng vào hạng nhất Tiềm Long bảng, lập kỷ lục lên hạng nhất Tiềm Long bảng trong thời gian ngắn nhất.

Một năm trước, nàng khiêu chiến Trần Hằng - hạng tám Thiên Kiêu bảng, không phân thắng bại. Chứng minh thực lực của nàng không thua kém tuyệt thế thiên kiêu.

Một nhân vật như vậy lại đến Giang châu, mà trước đó, hắn căn bản không nhận được tin tức.

Ô lão nói: “Nghe nói, Tần gia lấy Minh Nguyệt đao làm sính lễ, cầu hôn Sở Tích Nguyệt, Sở gia đã đồng ý. Có điều, nàng từng ăn nói bậy bạ, ai muốn lấy nàng, phải mạnh hơn nàng. Vị thế tử Tần gia, chỉ sợ không vừa mắt nàng. Nên nàng trốn khỏi nhà.”

Lâm Tử Thụy nghe thấy thì sửng sốt: “Chuyện lúc nào vậy?”

Tin tức quan trọng như vậy, thế nhưng hắn chưa từng nghe nói.

“Vừa mới tháng trước.”

Lâm Tử Thụy không khỏi cảm thán, đúng là chỉ có Hồng Lâu tin tức linh hoạt.

Đây là một tin tức cực kỳ chấn động, Tần gia và Sở gia đều là một trong chín danh gia vọng tộc thiên hạ, từng là kẻ thù truyền kiếp.

Mà thanh Minh Nguyệt đao kia vốn là chí bảo của Sở gia, bị Tần gia đoạt đi.

Giờ Tần gia lấy Minh Nguyệt đao làm sính lễ, Sở gia không thể từ chối.

Mà đám cưới của hai nhà Tần Sở, rất có thể sẽ thay đổi vận mệnh của Đại Chu.

Lâm Tử Thụy thật sự không ngờ một chuyến đến Bình quận thành, thế nhưng có thể tình cờ gặp hai vị trên Tiềm Long bảng.

Không đúng, hẳn là ba vị.

Nếu như Sở Tích Nguyệt ở đây, như vậy thì vị nào đó tất nhiên cũng có mặt.

Hắn nhìn kỹ lại thì nhanh chóng thấy một nam tử cưỡi ngựa, lưng đeo trường kiếm.

Người này, chắc là hạng hai Tiềm Long bảng - Ô Hành Vân.

Lần này, quá là náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận