Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 223: Ban hôn (2)

Chương 223: Ban hôn (2)

“Nó có thể hội tụ nguyên tố thuộc tính thổ tinh thuần nhất thiên hạ. Có nó, võ giả tu luyện công pháp thuộc tính thổ, có thể tăng tốc độ tu hành lên mấy lần, thậm chí gấp mười lần, mà tới Pháp Lực cảnh lại càng có vô vàn công dụng.”

Cố Dương hơi thất vọng, thế cũng có nghĩa là thứ này tạm thời không có tác dụng gì với hắn.

Hắn tu luyện công pháp thuộc tính hỏa.

Nếu có được thần đỉnh thuộc tính hỏa thì tốt rồi.

Cao Phàm lại nói: “Đó chỉ là tác dụng cơ bản nhất thôi, chờ ngươi đến Thiên Nhân cảnh, có thể dùng nó như vũ khí, uy lực vô cùng lớn.”

Nhưng mà đó cũng là chuyện của sau này.

Cố Dương nắm chặt thần đỉnh trong tay, đột nhiên, trước mắt nhảy ra một dòng nhắc nhở: [Kiểm tra được nguồn năng lượng, có muốn bổ sung hay không?]

Nhìn thấy dòng nhắc nhở này, đầu tiên hắn sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía thần đỉnh trong tay.

Tiếp theo sau chính là mừng rỡ, không ngờ món đồ này còn có thể dùng để nạp năng lượng?

Hắn suýt chút nữa đã không nhịn được, lấy nó đi nạp năng lượng rồi.

Bình tĩnh!

Đây chính là Cửu Thần đỉnh, thần khí Thượng Cổ.

Vẫn cứ giữ đã, bây giờ hắn còn bốn phần năng lượng, nếu tới thời điểm sơn cùng thủy tận, lấy ra nạp năng lượng cũng không muộn.

Cố Dương thu hồi thần đỉnh, lấy Cửu Châu ấn ra.

Một lát sau, trước mắt lại nhảy ra một dòng nhắc nhở: [Kiểm tra ra nguồn năng lượng, có muốn bổ sung hay không?]

Quả nhiên có thể.

Xem ra, các loại thần khí đều có thể dùng để nạp năng lượng.

Hắn lại tìm được một cách nạp năng lượng, tuyệt.

“Không biết cái này được không?”

Cố Dương lại đổi thành Phượng Vũ đao.

Một lát sau, một dòng nhắc nhở xuất hiện: [Kiểm tra ra nguồn năng lượng, có muốn bổ sung hay không?]

Trong lòng hắn càng thêm chắc chắc, thần binh cũng có thể dùng để nạp năng lượng.

Tính ra như thế, trên người hắn không hề ít đồ có thể dùng để nạp năng lượng.

Vốn dĩ chỉ còn lại có bốn phần năng lượng, hắn còn có hơi lo lắng, nhưng giờ đây rốt cục cũng có thể bình tĩnh hơn nhiều.

Nếu thật sự không ổn thì dùng Phượng Vũ đao nạp năng lượng, cũng không biết Phượng Vũ đao trị giá mấy phần năng lượng.

...

Lúc này, dị tượng trên bầu trời cuối cùng cũng biến mất, luồng uy áp kinh khủng kia cũng theo đó mà tiêu tán.

Hiển nhiên, trưởng công chúa đã về tới hoàng cung, hoàng đế biết muội muội bình an vô sự nên dừng trận pháp.

Cố Dương đột nhiên hỏi: “Tại sao cường giả Pháp Lực cảnh ở Thần Đô ít như vậy? Một Xích Nhật của Xích Tôn giáo đã quậy phá Thần Đô đến mức long trời lở đất.”

Cao Phàm cười lạnh nói: “Còn không phải do Triệu gia tự tạo nghiệt hay sao. Hai trăm năm trước, Triệu gia xuất hiện một hoàng đế điên, luôn cảm thấy có người muốn hại hắn, vì loại bỏ uy hiếp mà không tiếc giăng bẫy, vây giết vài vị cường giả Pháp Lực cảnh, dấy lên sóng to gió lớn.”

“Từ đó về sau, Pháp Lực cảnh các gia tộc cũng không sẽ dừng chân ở Thần Đô, phòng khi Triệu gia lại sinh ra một tên điên.”

“Triệu gia bên trong có cao thủ đại nội, bên ngoài có tam đại cung phụng, đủ để bảo vệ Thần Đô an toàn, thế nhưng trong trận chiến với Vũ gia mười tám năm trước, tam đại cung phụng hai chết một bị thương, Triệu gia mất đi một cánh tay đắc lực nên mới tạo thành cục diện như hôm nay.”

Còn có như vậy chuyện sao.

Đó không phải là chứng vọng tưởng bị hại sao.

Triệu gia này sao toàn sinh ra hoàng đế kỳ lạ không thế? Giang sơn Đại Chu có thể kéo dài năm trăm năm cũng không dễ dàng gì.

Cố Dương thầm cảm khái.

“Cố đại ca!”

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên giọng nói của Trình Thanh Vũ, người cũng đã đến cửa, nhưng đột nhiên lại dừng lại, lùi ngược ra ngoài, gõ cửa rồi mới đi vào.

“Người trong cung tới, còn tặng rất nhiều quà, ngươi mau đi xem thử đi.”

...

Cố Dương vừa ra ngoài đã thấy, quả nhiên là rất nhiều quà, nhìn cục diện này thì còn khoa trương hơn lúc Tĩnh Hải vương tặng quà ở Tĩnh châu, bên ngoài là đội ngũ xếp hàng dài.

Một gã nội thị giọng the thé nói: “Cố Dương tiếp chỉ.” Rồi hắn mở thánh chỉ, bắt đầu tuyên đọc.

Cố Dương đứng ở đó tiếp chỉ, đến Thần Thông cảnh thì không cần lễ quỳ nữa, quy củ này bắt đầu từ Tần triều, Đại Chu tiếp tục duy trì.

Nội dung thánh chỉ là ban hôn cho hắn và vị nhị tiểu thư Tô gia kia, đồng thời cho họ chọn ngày kết hôn.

Ngoại trừ việc đó ra còn ban cho một đống quà lớn, một tòa phủ đệ, hai thanh thần binh, thêm các loại vàng bạc châu báu, đủ loại tơ lụa… Có quá nhiều thứ, chỉ những thứ quan trọng nhất mới được nêu ra.

“Chúc mừng Cố công tử, chúc mừng Cố công tử.”

Nội thị cười tủm tỉm chúc mừng.

Cố Dương không ngờ hoàng hậu lại nhanh tay như vậy, hiển nhiên là sớm đã mưu tính từ trước.

Có lẽ chân trước hắn vừa rời khỏi hoàng cung, sau lưng người tặng quà đã đến rồi.

Cao Phàm và vài đệ tử thân truyền của Trình Thiên Tâm đang xem kịch vui, nghe được nội dung thánh chỉ thì đều có chút giật mình.

Không ngờ hoàng hậu lại gả muội muội cho Cố Dương.

Đây cũng không phải là chuyện nhỏ.

Chuyện mấy thế lực lớn trong Thần Đô tranh giành mượn sức Cố Dương đã sớm truyền đi.

Hiện tại xem ra vẫn là hoàng hậu giành trước một bước, một khi muội muội của nàng gả cho Cố Dương thì không phải thành người một nhà rồi sao.

Mấu chốt là Cố Dương có nhận không?

Cố Dương còn chưa phản ứng, bên ngoài đã truyền đến tiếng hét lớn: “Từ từ.”

Trưởng công chúa bước ra khỏi quốc trượng phủ, sau khi lên xe ngựa thì lấy từ trong ngực ra một chiếc bình sứ màu trắng, mở nắp bình, một luồng linh khí kinh người tỏa ra.

Nàng hít một hơi ngay miệng bình, một giọt chất lỏng màu đỏ bay ra rồi chui vào miệng nàng.

Trong nháy mắt, khuôn mặt tái nhợt của nàng có thêm chút huyết sắc.

Ở trong bí cảnh, nàng bị pháp lực của Long Quy gây thương tích, bị thương rất nặng, nếu không phải nàng có căn cơ thâm hậu, thì một khắc kia đã đủ lấy mạng nàng.

May nhờ Cố Dương truyền chân nguyên cho nàng, bảo vệ tâm mạch của nàng, đủ để nàng gắng gượng chống đỡ, nhặt lại được cái mạng.

Dù là như vậy, nhưng thương thế của nàng cũng cực kỳ nghiêm trọng, phải qua mấy tháng mới có thể khỏi hẳn.

Một đòn của cường giả Bất Lậu cảnh không dễ chống chịu như vậy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận