Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 70: Ác mộng

Chương 70: Ác mộng

“Hạng nhất Tiềm Long bảng sao?”

Trong lúc Lâm Tử Thụy và Ô lão đang bàn luận, không xa phía sau là một lão giả áo xanh đang thả chậm bước chân, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.

Hắn nhìn về phía chiếc xe ngựa đằng trước, quả nhiên nhìn thấy hoa văn của Sở gia.

Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, nhớ năm đó, hắn cũng có thiên phú xuất chúng, chưa đến hai mươi đã lên tứ phẩm, có hy vọng được lên Tiềm Long bảng.

Đáng tiếc công pháp hắn tu luyện quá bình thường, dừng chân ở tứ phẩm gần mười năm, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám con cháu thế gia thiên phú không bằng mình lần lượt qua mặt.

Sau này hắn gia nhập Lâm gia, cuối cùng cũng có được một công pháp cao thâm, thuận lợi đột phá tam phẩm. Sau đó còn cưới thứ nữ Lâm gia, cũng được xem là một nửa người Lâm gia.

Đến khi hắn đột phá nhị phẩm thì được Lâm gia cung phụng, đây đã là đỉnh cao mà một người ngoại tộc có thể đạt tới trong Lâm gia.

Hắn biết, mình chỉ có thể dừng tại đây.

Công pháp Lâm gia cho hắn muốn lên nhất phẩm thì quá gian nan, đòi hỏi điều kiện rất khắc nghiệt, gần như không có cơ hội thành công.

Mà vốn với thiên phú của hắn thì thành tựu phải cao hơn thế này. Hắn không kém gì ai cả, chỉ là xuất thân không tốt mà thôi. Mà cái xuất thân này đã định cả đời hắn cao nhất cũng chỉ có thể lên đến nhị phẩm. Lâm gia sẽ không để một ngoại tộc lên đến nhất phẩm để uy hiếp mình đâu.

Trong đầu lão giả áo xanh hiện lên suy nghĩ này, thế nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến nhịp chân của hắn. Hắn bắt đầu tự hỏi những người này xuất hiện ở đây sẽ ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ của mình.

Hạng nhất Tiềm Long bảng - Sở Tích Nguyệt, tu vi nhị phẩm, từ khi xuất đạo đến nay đã khiêu chiến mười người, chưa từng bại trận.

Vị còn lại tên là Ô Hành Vân - hạng hai Tiềm Long bảng, nghe đồn sau khi hắn bị Sở Tích Nguyệt đánh bại thì biến thành tùy tùng của nàng, vẫn luôn đi theo bên cạnh.

Nơi đâu có mặt Sở Tích Nguyệt, nơi đó có mặt hắn.

Tu vi của hắn hơn bọn họ mười năm, tất nhiên là nhị phẩm đỉnh phong, kiếm pháp cũng đã luyện đến cảnh giới hoà hợp hoàn mỹ, trong nhóm nhị phẩm không có đối thủ.

Nếu chỉ có một người hắn có thể không coi trọng, nhưng nếu hai người hợp lực, sẽ có chút nan giải.

Về phần người còn lại, hắn không thèm để ý.

Thế nhưng mục tiêu nhiệm vụ lần này chỉ là cái tên Cố Dương hạng bảy Tiềm Long bảng chỉ mới tam phẩm mà thôi, dễ như trở bàn tay.

Vốn là hắn chỉ phải đề phòng cái tên kiếm nô bên cạnh Từ Nhược Mai. Giờ đây tình hình biến động, lại tới thêm hai cường giả nhị phẩm nữa.

“Tốc chiến tốc thắng.”

Lão giả áo xanh, cũng chính là người được Lâm gia cung phụng - Mạc Vũ. Nhoáng cái hắn đã chui vào một ngõ nhỏ, tăng nhanh tốc độ đuổi theo hướng mục tiêu.

Lâm Tử Thụy và Ô lão ở đằng trước không hề phát hiện ra.

...

“Chính là chỗ này.”

Lúc này, một nam tử vẻ mặt dữ tợn đang đứng ngoài cửa Cố phủ, trong tay hắn là một thanh đại đao, đạp mạnh một cái đá văng cửa, quát: “Tặc tử, trả mạng lại cho huynh trưởng ta.”

Một câu này như sấm dậy đất bằng, đột nhiên nổ tung, âm thanh truyền xa.

Người đầu tiên chạy ra là Trương Tiểu Hải, thấy nam tử thì vừa sợ vừa tức: “Ai đó, dám đến tận đây gây chuyện!”

Nam tử quát to: “Lão tử đi không thay tên, ngồi không đổi họ, đứng hàng thứ ba của Mai Sơn Lục Kiệt - Trương Tiến. Các ngươi giết huynh đệ ta cướp tiền, hôm nay lão tử đến đây báo thù, chịu chết đi.”

Dứt lời thì ra tay.

Người này là cao thủ ngũ phẩm, còn Trương Tiểu Hải chỉ mới cửu phẩm, nào dám đối đầu.

Lúc Trương Tiểu Hải sắp uổng mạng dưới lưỡi đao thì ngoài cửa vang lên một tiếng hét lớn: “Mai Sơn Lục Hung, dám đến Bình quận thành giết người, đúng là chán sống.”

Trương Tiến cảm nhận được uy hiếp phía sau, xoay người nhảy sang bên cạnh, cẩn thận phòng thủ, đề phòng đánh lén.

Người lên tiếng mặc một bộ quan phục, chính là phó thống lĩnh của thành vệ quân.

Trương Tiến thấy đối phương thì tràn ngập cảnh giác: “Ta không có ý định gây rối ở Bình quận thành, báo thù xong sẽ đi ngay, nếu các hạ mặc kệ chuyện này, ta sẽ nợ ngươi một nhân tình.”

Phó thống lĩnh như nghe được chuyện cười: “Ngươi chạy đến đây báo thù có hỏi thăm trước chỗ này là nơi ở của ai không?”

Một tên ngũ phẩm nho nhỏ lại dám đến nhà của cường giả hạng bảy Tiềm Long bảng kêu gào đòi báo thù, đúng là lần đầu được nghe.

Vẻ mặt của Trương Tiến vô cùng hung hăng: “Dám giết huynh đệ của ta, mặc kệ hắn là ai, lão tử cũng sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn.”

Ngay lúc đang giương cung bạt kiếm, một âm thanh lạnh nhạt vang lên: “Cuối cùng ngươi cũng đến.”

Lúc này hai người mới phát hiện, không biết từ lúc nào trong viện đã có thêm một lão giả mặc áo xanh.

Khoảnh khắc thấy người nọ, cho dù là Trương Tiến hay phó thống lĩnh đều có cảm giác sởn gai ốc, toàn thân cương cứng không dám động đậy.

Cường giả trên tam phẩm!

Lão giả áo xanh không hề che giấu tu vi của bản thân, chỉ khí thế bên ngoài đã đủ để áp đảo cả hai.

Người đến chính là Mạc Vũ, hắn chẳng thèm liếc mắt đến hai tên lâu la bên cạnh mà nhìn thẳng về hướng phòng trong, có hơi ngạc nhiên: “Ngươi biết ta sẽ đến?”

Khi đang nói chuyện, một nam tử bước từ trong ra, không hề có chút khí thế nào, che giấu tất cả sự sắc bén, thoạt nhìn không có chỗ nào thần kỳ cả.

Đôi mắt của Mạc Vũ trở nên nghiêm nghị, trực giác của võ giả khiến hắn cảm nhận được sự uy hiếp.

“Ngươi chính là Cố Dương?”

“Là ta.”

Cố Dương nói xong còn nhàn rỗi liếc nhìn Trương Tiến đứng bên cạnh, cũng đã hiểu tại sao lão tam của Mai Sơn Lục Hung lại tìm đến đây.

Hẳn là rắc rối mà Lăng Linh đem tới, tiền nàng đưa đến chắc là cũng có một phần thuộc về Mai Sơn Lục Hung, thế nhưng lại chưa rút đuôi sạch sẽ nên bị người ta tìm đến nhà.

Thực lực của người này không đáng nhắc đến, nhưng vẫn mang lại rắc rối không hề nhỏ đến cho hắn trong một lần mô phỏng nào đó.

“Ngươi...”

Mạc Vũ thấy hắn đối mặt với mình mà còn dám phân tâm thì ánh mắt lạnh xuống, vừa mới nói một chữ đã cảm nhận được đao ý đáng sợ tập trung lên người mình.

Mà ngọn nguồn của đao ý lại đến từ người trẻ tuổi trước mặt.

Đồng tử hắn co rụt lại, trong lòng giật mình.

Chuyện này sao có thể?

Cố Dương cầm chuôi đao nhưng lại không rút đao ra. Bởi vì hắn cảm ứng được còn có mấy khí tức lạ đang đến gần, trong đó có hai cường giả nhị phẩm.

Chẳng lẽ Lâm gia lại thay đổi phái ba cường giả nhị phẩm đến đây? Chuyện này khiến hắn cảm nhận được uy hiếp thật lớn.

Với thực lực bây giờ của hắn, đối phó với một cường giả nhị phẩm còn được, nếu hai người thì chỉ sợ hắn trốn không thoát.

Mà một đao này hắn chỉ có thể sử dụng một lần.

Trong nháy mắt Cố Dương đã ra quyết định. Đợi hai người kia đuổi đến, tùy thời hành động!

...

Sau khi Mạc Vũ bị đao ý tập kích thì vận chuyển chân nguyên trong cơ thể đến cực hạn, quanh người hình thành màn sức mạnh khủng bố.

Dưới sức mạnh toàn lực phát động của nhị phẩm, hai tên ngũ phẩm gần đó là Trương Tiến và phó thống lĩnh bị ép đến suýt hộc máu.

“Nhị phẩm!”

Sau khi Trương Tiến ý thức được tu vi của vị này thì suýt đái ra quần.

Vị lão giả này là nhị phẩm, vậy người trẻ tuổi kia có tu vi gì?

Vậy mà mình lại dám đến đây đập cửa gây chuyện... Hắn sắp khóc đến nơi rồi.

Thế nhưng hắn chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn mọi chuyện, không thể chạy trốn.

Đúng lúc này, hai bóng dáng một trước một sau tiến vào sân, đi vào khu vực bị đao ý bao phủ. Hai người đều kinh hãi dừng lại, chân nguyên trong cơ thể bùng nổ, ba sức mạnh đáng sợ gần như xé rách cả không khí.

“Lại có thêm hai vị...”

Trương Tiến sắp phát điên rồi, hắn cảm thấy mình đang gặp ác mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận