Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 247: Một loại hệ thống tu luyện khác

Chương 247: Một loại hệ thống tu luyện khác

Diệp Lăng Ba nói: “Nàng đã là Bất Lậu cảnh đỉnh phong, đang đột phá Thiên Nhân cảnh.”

Cố Dương giật mình, nhớ đến mấy lần mô phỏng trước, mỗi lần Diệp Lăng Ba đến Bất Lậu cảnh đỉnh phong đều muốn rời khỏi bí cảnh, tìm kiếm cơ hội đột phá, có lẽ trong này có bí ẩn gì đó.

Hắn hỏi: “Ở bên ngoài không được sao?”

“Không được.”

“Vì sao?”

“Bởi vì thiên đạo đã chết.”

Thiên đạo đã chết?

Cố Dương không hiểu lắm, nhưng vẫn rất kinh ngạc, hỏi: “Nghĩa là sao?”

Diệp Lăng Ba nói: “Ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút là hiểu.”

Cố Dương chỉ có thể tạm thời đè nghi ngờ này xuống, hỏi: “Bây giờ phải đi đâu tìm người?”

“Không biết.”

“Không biết?”

“Thế giới động thiên rất lớn, chỉ có thể từ từ tìm kiếm, trước hết chúng ta tìm nơi có người, nghe ngóng tin tức.”

“Được.”

Cố Dương đã cảm nhận được nơi có người rồi, kéo lấy tay nàng, bay lên không trung.



Bên ngoài Hoàng gia trấn, một đạo nhân lôi thôi đang đi về phía miếu hoang bên ngoài trấn, một tiểu tử mặt vàng ở phía xa xa đằng sau đang đi theo.

“Hoàng Tứ, trời sắp tối rồi, đừng đi.” Một nữ hài bằng tuổi đi theo sau hắn, hơi sợ hãi giữ chặt lấy hắn.

“Nếu ngươi sợ thì tự về trước đi.”

Tiểu tử mặt vàng hất tay nàng ra, chạy nhanh ra ngoài.

Nữ hài nhìn bóng dáng dần xa của hắn, sốt ruột dậm chân, vội vã chạy về báo cho người nhà của Hoàng Tứ.

Tên của Hoàng Tứ là Hoàng Vĩnh Khang, năm nay chín tuổi, trong nhà cũng là một hộ gia đình giàu có ở trấn trên, mở một cửa tiệm.

Từ nhỏ hắn đã cực kỳ say mê những truyền thuyết về kiếm tiên quái truyện, tưởng tượng một ngày nào đó có thể gặp được tiên duyên, đắc đạo trường sinh.

Hôm nay, hắn gặp một đạo nhân lôi thôi, tận mắt thấy hắn sử dụng pháp thuật, cảm thấy tiên duyên đã đến, lập tức bám gót theo đuôi.

Bất giác, trời đã tối rồi.

Hoàng Vĩnh Khang này cũng can đảm, xung quanh ngày càng vắng vẻ, trời lại tối rồi, hắn chỉ là một đứa bé, vậy mà không hề sợ hãi.

Nói đến đạo nhân lôi thôi kia, đi thẳng đến trước một ngôi miếu hoang, đột nhiên dừng lại, u ám nói: “Chu Thuận, thức thời thì giao Chiếu Nguyệt kiếm ra đây, nếu không hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này.”

Trong miếu hoang truyền ra một giọng nói hào sảng: “Ta tưởng là ai, hóa ra là Hắc Nha đạo nhân, chỉ bằng ngươi mà muốn cướp Chiếu Nguyệt kiếm, e rằng vẫn chưa đủ tư cách đâu.”

“Vậy nếu có thêm lão bà này thì sao?”

Một lão bà từ trong rừng cây đi ra, trên vai có một con rắn nhỏ xanh biếc đang cuộn mình, phun lưỡi, đôi mắt xanh thăm thẳm, Hoàng Vĩnh Khang trốn ở một bên nhìn thấy vậy thì rùng mình.

Trong miếu hoang, giọng nói hào sảng kia lại vang lên: “Hẳn là Độc bà bà, thật sự không ngờ, nơi rừng hoang núi vắng thế này mà gặp phải hai vị cao thủ của Tả đạo.”

“Còn có ta đây.”

Lại có một giọng nói nũng nịu truyền đến, một nữ tử khoác lụa mỏng đi ra, chỉ thấy dáng người nàng uyển chuyển mềm mại, bộ phận quan trọng như ẩn như hiện.

Hoàng Vĩnh Khang chưa trải sự đời nhìn thấy thì máu nóng sôi trào, mặt đỏ đến mang tai, nhanh chóng rời mắt đi.

“Ngay cả Đào Hoa tiên tử cũng đến rồi, xem ra ta không cách nào an lành trôi qua hôm nay rồi.” Giọng nói của người trong miếu hoang kia tăng thêm mấy phần nghiên túc: “Chẳng qua Chu mỗ cũng muốn hỏi một câu, ba vị tính toán chia thanh Chiếu Nguyệt kiếm này như thế nào?”

Vừa dứt lời, sắc mặt ba người bên ngoài đều thay đổi.

Hắc Nha đạo nhân quát lớn lên: “Đừng nhiều lời với hắn, ra tay.”

Ngay lập tức, một đàn quạ màu đen vỗ cánh bay ra từ trong rừng cây, lao về phía ngôi miếu hoang kia.

Hai người khác cũng ra tay, bà lão gỡ cái túi màu đen trên người xuống, lắc một cái, một con rắn lớn màu đen to như thùng nước xuất hiện, bò về phía miếu hoang.

Nữ tử kia lấy ra một cây quạt, vừa vẫy một cái đã cuồn cuộn nổi lên một đám sương mù màu hồng, lan về phía miếu hoang.

Bỗng chốc, một luồng kim quang xuất hiện, giống như một cái chuông khổng lồ, bao phủ miếu hoang ở bên trong.

Con quạ màu đen, rắn lớn màu đen, còn cả sương mù màu hồng kia đều bị ngăn cản ở bên ngoài.

Hắc Nha đạo nhân cười giễu nói: “Chỉ là Kim Cương Tráo, xem có thể ngăn cản bao lâu?”

Tay hắn bấm một pháp quyết, tất cả đàn quạ đen kia đều há miệng rồi phun ra những ngọn lửa, thiêu đốt khiến cho kim quang kia lung lay chực đổ.

“Hai vị còn chờ gì nữa? Còn không ra tay, muốn cho người khác nhặt được món hời sao?”

Độc bà bà hừ một tiếng, cũng không nhìn thấy nàng làm gì, rắn lớn chợt mở miệng, phun ra chất độc, dính lên trên kim quang kia, trong nháy mắt ăn mòn thành một lỗ thủng lớn.

“Hắc Nha đại ca đúng là có khí phách nam tử, lời nói khiến nô gia ngứa ngáy trong lòng.”

Đào Hoa tiên tử cười duyên dáng, lấy một lá bùa ra, bấm pháp quyết, sau đó ném ra.

Rầm rầm!

Đột nhiên xuất hiện một tia sấm sét bổ vào Kim Cương Tráo, tiếng nổ lớn vang lên, trực tiếp đánh tan nó.

Hoàng Vĩnh Khang ở bên cạnh thấy vậy thì hoa mắt mê mẩn, trong lòng kích động không thôi.

Quả nhiên những truyền thuyết kia là sự thật, pháp thuật có tồn tại.

Chỉ là những người sử dụng pháp thuật này hơi không giống như trong tưởng tượng của hắn.



Lúc này, Cố Dương trên không trung đang lôi kéo Diệp Lăng Ba quan sát đấu đá của mấy người bên dưới.

Mặc dù hắn từng nghĩ rằng có lẽ hệ thống tu hành trong thế giới động thiên sẽ không giống với Đại Chu, nhưng không ngờ lại khác xa nhau như vậy.

Hắn cũng coi như được mở rộng tầm mắt.

Năng lượng trong cơ thể bốn người đang đấu đá bên dưới tương đương với võ giả tứ phẩm ngũ phẩm.

Nhưng thủ đoạn sử dụng lại có uy lực không yếu.

Cho dù là đám quạ đen hay là con rắn lớn, hoặc là tia sấm sét kia, đều có lực sát thương vượt qua võ giả nhất phẩm bình thường.

Còn cả Kim Cương Tráo kia nữa, còn cứng rắn hơn sắt thép.

Cho dù là quạ đen biết phun lửa hay là cái túi có thể đựng một con rắn lớn, hoặc là bùa chú có thể lưu giữ một tia sấm sét, hắn đều chưa từng thấy ở Đại Chu.

Loại hệ thống tu luyện này ngày càng gần gũi với tu tiên giả.

Chân nguyên trong cơ thể tu hành giả yếu ớt, nhưng có thể tạo ra sức mạnh gấp mười lần, thậm chí là mấy chục lần bản thân.

Nghĩ đến đây, quả thật rất đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận