Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 162: Gan của phượng hoàng(1)

Chương 162: Gan của phượng hoàng(1)

Sau nửa canh giờ, ngọn lửa đỏ thẫm trên người Cố Dương mới biến mất.

Ánh sáng lưu ly trên làn da hắn sáng bóng, trở nên nổi bật hơn, điều này có nghĩa là, dưới sự rèn luyện của ngọn lửa kia, hắn lại tới gần Kim Thân thêm một bước.

“Chẳng trách môn công pháp này không gặp phải bình cảnh cho đến khi đạt đến Thần Thông cảnh, hóa ra mỗi lần niết bàn trước đó đều là vì chuẩn bị cho bây giờ.”

Lần niết bàn cuối cùng, từ cửu phẩm đến nhất phẩm, mỗi lần đều sẽ tiến hành rèn luyện một lượt đối với cơ thể, lúc đến nhất phẩm đỉnh phong thì có thể ngưng tụ Kim Thân, bước vào Thần Thông cảnh là chuyện dễ như trở bàn tay.

Điều này tương đương với việc phân chia độ khó của đột phá Thần Thông cảnh vào việc luyện công hàng ngày.

Đúng là lối suy nghĩ của thiên tài.

Vấn đề là chỉ sợ ngoại trừ hắn ra, không có ai lúc còn sống có thể tu môn công pháp này đến Thần Thông cảnh cả.

Không có tuổi thọ mấy trăm năm, dù thiên phú có tuyệt vời thế nào thì cũng không thể luyện thành.

Đột nhiên, Cố Dương nghĩ đến một khả năng: “Trừ khi môn công pháp này vốn dĩ không phải cho loài người chỉ có tuổi thọ không đến một trăm năm luyện.”

Nhìn bề ngoài, đây là một thế giới võ đạo.

Thực ra đây là một nhận thức sai, chỉ cần nhìn Thiên Nhân cảnh cao hơn một tầng phía sau Thần Thông cảnh là có thể nhìn ra, trên thực tế đây là một thế giới tiên hiệp.

Huyết mạch Long tộc đã xuất hiện, có vài chủng tộc trường sinh cũng là chuyện rất hợp lý.

“Tiếp tục.”



Cố Dương vẫn lần lượt mô phỏng giống như lúc trước.

Mỗi lần đột phá cảnh giới, ảo ảnh phượng hoàng đó sẽ lại xuất hiện, toàn thân tỏa ra ngọn lửa màu đỏ thẫm, rèn luyện thân xác của hắn, giúp thân xác của hắn từng bước chuyển hóa sang Kim Thân cảnh.

Lúc đến lần mô phỏng thứ mười.

[…Ngươi lại một lần nữa bước vào nhất phẩm…]

[…Hưởng thọ năm mươi ba tuổi.]

Cuối cùng lại vào nhất phẩm một lần nữa!

Lúc này, sắc trời đã tối, trong cơ thể Cố Dương lại bùng lên ngọn lửa màu đỏ thẫm.

Lần này, thời gian kéo dài hơn so với lúc trước, thế lửa cũng mãnh liệt hơn.

Điều thần kỳ chính là, thế lửa lớn như thế, nhưng y phục trên cơ thể hắn, còn có giường gỗ phía dưới hắn, cả ngôi nhà cũng không hề bị đốt cháy.

Cố Dương ở trong một loại trạng thái huyễn hoặc khó hiểu, ngọn lửa đang đốt cháy toàn thân hắn, rèn luyện thân thể hắn từng chút một, nhưng hắn lại không cảm thấy đau đớn một chút nào.

Bản thân hắn đã sở hữu thân thể Tiên Thiên, loại đau đớn này sớm đã từng chịu đựng một lượt, cho nên tiến trình mới tăng tốc đáng kể.

Khi mọi thứ bình ổn trở lại, Cố Dương mở to mắt, trong ánh mắt lộ ra một đường kim quang, trên làn da cũng phủ một tầng ánh sáng màu vàng.

Hắn siết chặt nắm đấm, cảm thấy sức mạnh dâng trào trong cơ thể, bản thân hắn cách Kim Thân đại thành chỉ còn một bước nữa.

“Lần nữa.”

Đến lúc này, hắn đã chẳng quan tâm việc khác nữa, hoàn toàn đi vào bước quên mình.

Số dư còn lại ba trăm ba mươi vạn.

Cố Dương dùng hết toàn bộ sáu lần cơ hội mô phỏng trong một lượt.





Khi kết thúc lần mô phỏng thứ sáu, Cố Dương không thể đột phá thêm nữa, trên mặt có chút tiếc nuối: “Còn thiếu một chút.”

Hơn nữa, hắn rõ ràng cảm nhận được, tốc độ tiến bộ trở nên chậm lại, sau khi kết thúc mô phỏng, không hề xuất hiện tình huống chân nguyên bùng lên, giống như là lại trở về trước đó.

“Xem ra hôm đó là ta đã tiêu hao quá nhiều chân nguyên, phượng hoàng trong cơ thể đã không còn chân nguyên tích trữ nữa rồi.”

Hắn nhanh chóng ý thức được vấn đề ở đâu.

Ngày đó, hắn bị Kim Thân cảnh của Thẩm gia đánh lén, rút rất nhiều chân nguyên từ trong cơ thể phượng hoàng mới ngăn được một quyền của đối phương.

Những chân nguyên bị tiêu hao hết đó, đương nhiên sẽ không tự nhiên hồi phục.

Điều này cũng kéo chậm tốc độ tu luyện của hắn.

“Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.”

Trong mắt Cố Dương lộ ra vẻ tự tin.

Hắn lúc này, so với lần niết bàn trước đó thân thể đã mạnh hơn không biết bao nhiêu, nói là bán bộ Kim Thân cũng không quá.

Chân nguyên khắp cơ thể giống như mạnh hơn không chỉ gấp mười lần.

Lúc này, nếu như tên Kim Thân cảnh Thẩm gia đó lại đến lần nữa, hắn cũng có lòng tin đánh một trận.

Cố Dương đứng lên, thu khí thế lại, vỗ y phục trên người, đẩy cửa đi ra bên ngoài.



Trong sân, đám người Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai đều đến.

Hiển nhiên bọn họ phát hiện động tĩnh rất lớn ở bên này, không yên tâm, cho nên tất cả đều đến đây.

Nhìn thấy Cố Dương đi ra, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cố Dương không đợi bọn họ đặt câu hỏi đã nói: “Bụng hơi đói rồi, Tiểu Hải, đi làm chút gì ăn đi. Các ngươi đã ăn chưa?”

“Ta lập tức đi ngay.” Trương Tiểu Hải chạy đi chuẩn bị nhanh như chớp.

Ánh mắt Cố Dương quét qua trên người Tô Thanh Chỉ, Từ Nhược Mai và Bùi Thiến Lan, phát hiện bầu không khí giữa bọn họ có chút vi diệu, nói: “Vừa hay, ta giới thiệu với các ngươi một chút…”

Từ Nhược Mai lạnh nhạt nói: “Hạng bảy Hồng Nhan bảng, thiên sinh lệ chất Bùi Thiến Lan, vương phi Tĩnh Hải vương vang danh thiên hạ, sớm đã quen biết.”

Lời nói của nàng đã vạch trần thân phận của Bùi Thiến Lan.

Cố Dương theo bản năng nhìn sang Ô Hành Vân, lại thấy hắn cũng không bất ngờ, giống như đã biết thân phận của Bùi Thiến Lan.

Hắn không nói một lời, quay người rời đi.

Chỉ có Tô Thanh Chỉ sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ lên, ánh mắt nhìn hắn không thể tin nổi, môi run rẩy: “Ngươi…ngươi…”

Nàng cứ “ngươi” cả nửa ngày, nhưng vẫn không nói được gì cả, cuối cùng dậm chân, quay người chạy đi.

“Tiểu thư.”

Tiểu thị nữ Tri Tinh thấy thế, lập tức vội vàng đuổi theo.

Từ Nhược Mai cũng quay người đi ra ngoài từ một hướng khác.

Chỉ còn lại thuật sĩ Lỵ Lỵ đến từ ngoại quốc, còn có Hàn Mộng Linh đệ tử của Tu La Kiếm Thánh bày ra vẻ mặt bối rối xem náo nhiệt.

Bùi Thiến Lan yếu ớt hỏi thăm: “Ngươi không đuổi theo sao?”

Cố Dương lắc đầu: “Bỏ đi. Ta phải giữ vững tinh thần để ứng phó trận chiến ngày mai.”

“Thật ra…” Bùi Thiến Lan nghe hắn nói như vậy, định khuyên bảo.

“Thánh sứ!”

Lúc này, rốt cuộc Lỵ Lỵ cũng không nhịn nổi nữa, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Cố Dương, vẻ mặt kích động, trong miệng thì thầm nói một hồi, còn kèm theo vài từ của Đại Chu.

Cố Dương mơ hồ đoán, nhưng vẫn không hiểu ý của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận