Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 118: Diệt Thần thức

Chương 118: Diệt Thần thức

Giữa trưa, hai ngựa sánh bước đi, trên ngựa là hai người một béo một gầy, béo là một nam tử trung niên trắng trẻo, gầy là người trẻ tuổi vừa đen vừa gầy kia.

Ngựa hai người cưỡi đều rất gầy, chạy cũng rất chậm.

Người trẻ tuổi lau mồ hôi, không nhịn được hỏi: “Sư phụ, còn bao xa mới đến thành Tĩnh châu?”

Người đàn ông trung niên trả lời: “Sắp rồi sắp rồi, đi thêm một ngày nữa là đến.”

“Ta nói này sư phụ, sinh nhật của Tĩnh Hải vương phi thì liên quan gì đến chúng ta? Tại sao phải đi quãng đường xa xôi như vậy đến tặng quà cho nàng?”

“Ngu ngốc, đó là Tĩnh Hải vương phi, chỉ cần có thể nịnh bợ được nàng, chẳng phải sau này sẽ được ăn ngon uống say hay sao?”

“Ngọc Môn Phái chúng ta đã lụi bại thành thế này rồi, lấy cái gì để nịnh bợ vương phi người ta? Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi bán nốt tòa nhà của tông môn để lại mới gom góp được phí đi đường.”

“Ngươi thì biết cái gì, lần này là vi sư lấy chí bảo môn phái để lại ra, nghe nói vương phi kia say mê gươm kiếm, tặng thanh kiếm này cho nàng, chắc chắn có thể khiến nàng vui vẻ.”

Chính là thanh kiếm sắt gỉ sét này? Người ta để ý đến mới lạ đó.

Phùng Thiên Tứ không nhịn được phỉ nhổ trong lòng.

Khỏi phải nói bây giờ hắn hối hận nhường nào, khi còn nhỏ nghe lời hoang đường của nam tử này, bái hắn làm sư phụ.

Từ trên xuống dưới Ngọc Môn Phái này nghèo rớt mồng tơi, đừng nói ăn ngon uống say, bình thường hắn còn phải ra ngoài kiếm tiền nuôi sống cả một môn phái.

Chỉ có thể trách bản thân năm đó quá ngây thơ.

“Lỡ như, ta nói là lỡ như, vương phi chướng mắt thanh kiếm này thì phải làm sao bây giờ?”

“Vậy ngươi đến bến đò làm khuân vác, tranh thủ kiếm lại phí đi đường đã tiêu.”

Phùng Thiên Tứ nhìn thấy dáng vẻ đương nhiên này của sư phụ, trong lòng mắng chửi hắn một trăm lần.

Một lát sau.

Cuối cùng hắn vẫn cảm thấy buồn phiền, hỏi: “Rốt cuộc vương phi này là loại người gì?”

Tinh thần nam tử trung niên tên Cao Phàm lập tức tỉnh táo hẳn lên: “Vương phi này thật sự không đơn giản, trước đây đứng thứ năm trong Tiềm Long bảng, bây giờ là thứ sáu…”

“Chờ một chút.”

Phùng Thiên Tứ nghe vậy thì cảm thấy không đúng: “Nàng vẫn chưa đến ba mươi?”

“Đó là đương nhiên, nếu không thì có thể leo lên Tiềm Long bảng à?”

“Tĩnh Hải vương lên làm Tĩnh Hải vương sắp ba mươi năm rồi?”

“Chuyện này ngươi không biết đâu, vị vương phi này là thiếp của Tĩnh Hải vương, nói đến chuyện này, không thể không nhắc đến Ô Hành Vân đứng thứ hai trong Tiềm Long bảng, không đúng, bây giờ là thứ ba rồi.”

Nhắc đến loại chuyện đào hoa nam nữ này, Cao Phàm lập tức nói liên tục không ngớt.

“Mẫu thân của Ô Hành Vân vốn là thị nữ của Tĩnh Hải vương, về sau chính thất của Tĩnh Hải vương qua đời. Khi đó, Ô Hành Vân đã lộ rõ thiên phú tuyệt vời, theo lý thuyết, Tĩnh Hải vương nên đưa mẫu thân hắn lên làm chính thất.”

“Ai ngờ Tĩnh Hải vương lại cưới vị vương phi mới còn nhỏ tuổi hơn Ô Hành Vân này. Sau đó không lâu, mẫu thân Ô Hành Vân qua đời, từ đó về sau, hắn đoạn tuyệt với Tĩnh Hải vương, một mình đi đến Thần Đô, gia nhập võ viện.”

Phùng Thiên Tứ nghe vậy thì trợn mắt há hốc miệng.

Dù thế nào cũng không ngờ trong chuyện này còn có chuyện xưa máu chó như vậy.

Càng máu chó hơn chính là, hai “mẫu tử” này còn đồng thời leo lên Tiềm Long bảng, nhi tử xếp ở phía trước kế mẫu.

Cao Phàm nói: “Người đời đều nói, Tĩnh Hải vương vì một nữ tử mà đoạn tuyệt với nhi tử có thiên tư trác tuyệt, làm ra một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.”

Phùng Thiên Tứ hỏi: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Cao Phàm lắc đầu: “Từ xưa tới nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vương phi kia đứng trong Hồng Nhan bảng, Hồng Lâu đã có lời bình rằng trời sinh quyến rũ. Hơn nữa phụ thân nàng là bạn chí cốt của Tĩnh Hải vương. Nhân vật như Tĩnh Hải vương có thể không màng ánh mắt thế gian, dứt khoát thu nàng làm vợ, có thể thấy sức quyến rũ của nàng…”

“…”

Vẫn là lần đầu tiên Phùng Thiên Tứ nghe thấy chuyện phong lưu của Tĩnh Hải vương, trong lúc nhất thời, cách nhìn về vị cường giả đứng đầu Nhất Phẩm bảng này trở nên cực kém.

Trầm mê sắc đẹp, nào có thể được xưng là anh hùng?

“Ồ?”

Cao Phàm đột nhiên phát ra tiếng ồ ngạc nhiên.

“Sao vậy?”

Phùng Thiên Tứ nhìn theo ánh mắt của hắn, lập tức khiếp sợ trợn mắt há hốc miệng, chỉ thấy trên một ngọn núi cách đó không xa xuất hiện một vùng sáng chói xông thẳng lên trên trời cao.

Hắn lắp bắp hỏi: “Đó… là cái gì?”

Cao Phàm nghiêm túc lắc đầu.

Nhưng vào lúc này, mặt đất rung động, chỉ thấy đỉnh núi kia bắt đầu sụp đổ, tan nát toàn bộ.

Con ngựa hai người cưỡi sợ hãi, suýt nữa hất họ ngã xuống.

Khó khăn lắm mới khống chế được ngựa, Phùng Thiên Tứ gian nan nuốt nước miếng: “Sư… sư phụ…”

“Đừng nói gì, chạy.”

Cao Phàm quyết đoán kéo dây cương, điều khiển ngựa quay đầu rồi chạy.

Phùng Thiên Tứ vội vàng đuổi theo.



Chạy chưa được bao xa, hai con ngựa đột nhiên loạng choạng hai chân, ngã quỵ xuống đất, miệng sùi bọt mép, mắt không nhìn được đường nữa.

Hai sư đồ không một lời thừa thãi, bỏ ngựa chạy đi.

Họ vừa chui vào rừng rậm bên cạnh thì nghe thấy tiếng xé gió ở trên đầu.

“Giao thần kiếm ra đây!”

Một âm thanh khiến cho lòng người rét lạnh vang lên.

Phùng Thiên Tứ tỏ ra sợ hãi, từ khí thế mạnh mẽ trên người hai người bên ngoài, hắn có thể đoán được thực lực người bên ngoài mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, không những thế còn dính dáng đến thần kiếm gì đó.

Nếu như bị bọn họ phát hiện, chắc chắn hai người bọn họ sẽ bị diệt khẩu.

Cao Phàm dựng ngón tay lên môi, ra hiệu hắn đừng lên tiếng.

Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng giễu cợt, chỉ thấy một người bị chém ngang thành hai đoạn, cảnh tượng vô cùng đẫm máu.

Vù…

Đảo mắt, lại có một người xuất hiện ôm lấy thiếu niên đang hôn mê, mà rõ ràng trong tay thiếu niên cầm một thanh kiếm. Chỉ là cách xa nên nhìn không rõ ràng lắm.

Giọng nói không lưu loát khó nghe kia lại vang lên lần nữa: “Sao ngươi phải xen vào việc của người khác?”

Nam tử ôm lấy thiếu niên nói: “Hết cách rồi, nợ nhân tình của người ta.”

“Dối trá, cho dù ngươi có mục đích gì, dám ngăn cản ta, chết!”



“Mạnh Bình, thanh thần kiếm trên sườn núi kia…”

Phùng Thiên Tứ nghe thấy tiếng lẩm bẩm của sư phụ, trái tim nhảy lên tận cổ họng, sợ bị hai cường giả bên ngoài phát hiện.

Lại nghe thấy nam tử kia nói: “Đúng lúc lấy ngươi ra thử một đao này của ta.”

Còn dưa dứt lời, Phùng Thiên Tứ đã cảm thấy thời gian như ngừng lại, ý thức trở nên vô cùng chậm chạp.

Trong tầm mắt của hắn, con ngươi của sư phụ dần to lên, biểu cảm trên mặt thay đổi cũng cực kỳ chậm chạp, bờ môi từ từ mở ra: “Diệt… Thần… thức…”

Khi nghe thấy chữ “thức” này, đầu hắn ong lên một tiếng, hai mắt tối sầm lại, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Cao Phàm đỡ lấy đồ đệ, nhìn nam tử bên ngoài kia, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Thế mà thức cuối cùng của Diệt Thần Cửu Thức đã xuất hiện lại trên thế gian.

Một lát sau, hắn lại thở dài nhẹ nhõm.

May mà không phải là “Thiên Nguyên Trảm Thần Quyết”, nếu không…



Thứ mà Cố Dương vừa sử dụng chính là Diệt Thần thức - thức cuối cùng trong Diệt Thần Cửu Thức.

Đây là chiêu thức mà hắn vừa nắm giữ được trong mấy ngày nay, thật ra trước đó hắn đã lĩnh ngộ được thức này rồi, chỉ là giới hạn ở tu vi, không cách nào sử dụng.

Bây giờ công lực của hắn đã tăng lên, cuối cùng có thể sử dụng thức này.

Đúng lúc lấy Mạnh Bình ra thử uy lực của chiêu này.

Đây cũng là sức mạnh mà hắn theo đuổi.

Một luồng đao ý quỷ dị khó mà hình dung được bộc phát ra ngoài, kẻ đứng mũi chịu sào chính là Mạnh Bình.

Không ngờ sắc mặt sớm đã cứng ngắc của hắn lại lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Đây là…”

Mạnh Bình há to miệng, chỉ mới nói hai chữ, cả người đã cứng lại ở đó, thời gian giống như ngừng lại.

Đôi mắt hắn trở nên đờ đẫn, ánh sáng trong mắt cũng dần dần mờ nhạt.



“Tiểu Long…”

Đột nhiên, một bóng người cách đó không xa bay đến, kèm theo đó là tiếng gọi đầy lo lắng.

Cuối cùng, nàng nhìn thấy thiếu niên trong ngực nam tử ở cách đó không xa, nhanh chóng vọt thẳng đến.

Tốc độ của nàng cực nhanh, chỉ thoáng chốc đã đến gần phạm vi ba mươi mét.

Bỗng nhiên, trong lòng nàng cảm thấy hồi hộp, dường như suy nghĩ cũng ngưng trệ lại.

Bên trong suy nghĩ, một thanh đao vô cùng lớn từ trên trời chém xuống.

Trước mặt cây đao này, nàng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi đao rơi xuống người.

Ánh mắt nàng lập tức mất đi ý thức, bịch một tiếng, từ trên không trung rơi xuống.



“Nguy rồi!”

Khi Cố Dương nhìn thấy bóng người màu trắng kia thì biết tình hình không ổn rồi.

Hắn chỉ vừa mới nắm giữ một đao này, vẫn chưa đạt đến cảnh giới thu phát tự nhiên.

Nếu như cưỡng ép thu hồi lại, cho dù hắn không chết cũng bị trọng thương.

Cố Dương không chút do dự chém xuống.

Ánh mắt của Mạnh Bình cách gần nhất hoàn toàn tối lại, cơ thể hắn ngã xuống đất.

Thần trí của hắn đã bị một đao kia xóa sạch hoàn toàn, cơ thể trở thành một cái xác không hồn, chết đến không thể chết thêm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận