Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 80: Tám mươi vạn

Chương 80: Tám mươi vạn

“Bốn thứ này bao nhiêu tiền?”

Cố Dương lấy ra bốn món đồ vừa mới chia chác, còn Phượng Vũ đao thì hắn định để lại sử dụng, có thể tìm được một món vũ khí hợp tay cũng chẳng dễ dàng gì.

Tào Y Y cảm thấy bị lừa rồi, cố ý nói một cái giá thấp: “Đây là đồ ăn trộm, ta chỉ có thể trả tối đa bốn mươi vạn lượng.”

Giỏi lắm, trực tiếp giảm xuống bốn phần.

Cố Dương lập tức đồng ý: “Được. Đồ cho ngươi, đưa tiền đây.”

Chỉ cần có thể lập tức bán lấy tiền, bốn mươi vạn lượng cũng không tệ. Nếu như để ở trong tay hắn, cho dù đáng giá thế nào thì đối với hắn mà nói cũng chẳng khác nào đồ bỏ đi.

Nói khó nghe một chút thì qua mấy tháng nữa, có khi bốn mươi vạn lượng này cũng chẳng có giá trị gì đối với hắn nữa.

Giống như lúc hắn vừa ra khỏi Lưu Gia thôn, một trăm lượng đã được coi là một khoản tiền khổng lồ, nhưng bây giờ một trăm lượng đối với hắn mà nói có tính là gì chứ?

Tào Y Y thấy hắn không hề do dự chút nào đã đồng ý, trong lòng không khỏi có chút buồn phiền.

Từ sau khi gặp nam nhân này, nàng chưa từng chiếm bất cứ tí hời nào trên người hắn, lúc nào cũng rơi vào thế hạ phong.

Nàng đảo mắt, lại có chủ ý: “Bây giờ trên người ta không có nhiều ngân lượng như vậy.”

Cố Dương dùng đôi mắt sắc bén nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi đang đùa ta sao?”

Tào Y Y bị hắn nhìn đến mức run chân, tim đập thình thịch loạn xạ.

Trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy hắn thật sự sẽ giết mình.

Cổ họng nàng hơi căng lên, run giọng nói: “Ai… ai mà mang nhiều tiền như vậy trên người chứ, sáng mai người ta đi lấy… Được chưa?”

“…”

Cố Dương nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên một tia cầu xin, tạm thời không biết nên nói gì cho phải.

Chẳng lẽ đây chính là sở thích bị ngược đãi trong truyền thuyết ?

Tia sát ý vừa rồi của hắn là thật.

Cùng với hiểu biết về đao ý càng ngày càng tinh thâm của hắn, việc phóng sát ý ra ngoài đối với hắn mà nói là một chuyện rất đơn giản, võ giả cấp thấp bình thường cho dù ý chí vững đến đâu cũng sẽ sợ hãi ngay lập tức.

Nàng phản ứng như vậy lại khiến hắn không biết phải nói sao.

Cố Dương không chút đổi sắc lấy bốn món đồ đó lại, nói: “Ta không có thời gian.”

Nơi đây là Giang châu thành, là đại bản doanh của Lâm gia, đến đây lấy kho báu đã rất mạo hiểm rồi, nếu Tào Y Y để lộ ra bên ngoài, có lẽ cường giả nhất phẩm của Lâm sẽ lập tức chạy tới, hắn muốn trốn cũng không thể nào trốn được.

“Sáu mươi vạn!”

Tào Y Y đột nhiên nâng cao giá, thấy Cố Dương không thèm quay đầu thì lại nói lớn: “Tám mươi vạn.”

Tào Húc bên cạnh quan sát tới ngẩn cả người, hoàn toàn không thể hiểu nổi đại tiểu thư đang muốn cái gì.

Cố Dương muốn đi, nàng lại trăm phương ngàn kế tìm cách giữ lại.

Người ta không so đo với chúng ta đã là vô cùng may mắn rồi, còn gọi hắn lại làm cái gì?



“Tám mươi vạn.”

Cuối cùng Cố Dương cũng dừng bước, nhắm hai mắt lại, mở hệ thống ra, bắt đầu mô phỏng lần một.

Không thể nào, nàng cho nhiều quá.

Số tiền này đủ để hắn đột phá đến nhị phẩm, đến lúc đó, cho dù là cường giả nhất phẩm của Lâm gia đến đây, hắn cũng có sức mạnh cùng đọ sức, không cần nhờ nữ nhân che chở, cuốn vào hôn ước giữa Sở gia và Tần gia nữa.

Nhưng tiền đề là Tào Y Y không giở trò gian. Hành động lần này cũng sẽ không khiến phụ thân nàng để mắt đến.

Một lát sau, Cố Dương mở to mắt. Hắn đã có đáp án từ trong kết quả mô phỏng, trong nháy mắt đã nghĩ xong một kế hoạch.

Hắn xoay người, nói: “Tám mươi vạn, trong ba ngày, nếu như ngươi không lấy ra được, tự gánh lấy hậu quả.”

Tiếp đến, hắn lại truyền âm cho Tào Húc: “Ngươi đến La Châu thành chờ, yên tâm, ta sẽ không làm hại đến tính mạng của nàng.” Nói xong, hắn dùng một tay tóm lấy cánh tay của Tào Y Y, biến mất ngay tại chỗ.

Tào Húc nhìn hai người biến mất, thật sự khóc không ra nước mắt.

Đã bảo là đừng đi gọi hắn rồi, bây giờ thì hay, bị Cố Dương bắt đi rồi.

Lỡ như nàng hặp chuyện bất trắc thì kết cục của hắn chính là vạn kiếp bất phục.

“Làm sao đây?”

Nội tâm Tào Húc bắt đầu đấu tranh kịch liệt.

Đương nhiên cách tốt nhất là lập tức báo tin cho sư tôn.

Sư tôn sẽ tự phái người đi cứu nàng.

Nhưng mà làm như vậy, hắn sẽ bị đánh giá là một hộ vệ bất lực, sau này sư tôn sẽ còn tín nhiệm hắn sao?

Cố Dương đã nói, hắn sẽ không làm hại đến tính mạng của nàng…

Chỉ cần hắn tuân thủ ước hẹn, đến La Châu thành thả Tào Y Y về thì sẽ không có ai biết nàng đã từng bị người ta bắt đi.

Với hiểu biết của hắn về Tào Y Y, nàng sẽ không đi mách lẻo với phụ thân nàng.

Một lát sau, trong lòng Tào Húc đã có lựa chọn…



Cố Dương mang theo một người mà tốc độ cũng không giảm chút nào, chẳng mấy chốc đã rời khỏi Giang Châu thành.

Dựa theo kết quả của mô phỏng, khi đưa Tào Y Y đi, hắn có thể thuận lợi lấy được tám mươi vạn lượng kia, hơn nữa cũng sẽ không dẫn dụ cao thủ của Lâm gia tới.

Chẳng qua việc này sẽ mang lại chút rắc rối về sau.

Nhưng cũng chẳng tính là gì so với phiền phức Sở Tích Nguyệt mang đến.

Với thực lực hiện tại của hắn, chỉ cần Tào Y Y không gọi phụ thân nàng đến, vậy thì sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp nào cho hắn.

Đương nhiên trong vài lần mô phỏng trước hắn đều chết vì nàng, cho nên tất nhiên hắn sẽ chẳng hòa hoãn với nàng chút nào

Khi trời sắp sáng, đám người Cố Dương đã rời khỏi khu vực của Giang châu, đến lân cận La châu.

La châu cùng Giang châu và Ngọc châu lân cận với nhau, chính là địa bàn của Sở gia.

Hai người đến Lâm Phong thành tìm quán cơm.

Sau khi chạy trên đường cả một đêm, tốc độ của Cố Dương vẫn nhanh hơn ngựa. Tô Y Y sắp bị đông cứng rồi, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt nẻ, vừa nhìn là biết đã chịu không ít cực khổ.

Rõ ràng nàng có một một phụ thân là cường giả Thần Thông cảnh, nhưng tu vi nàng quá thấp kém, chỉ mới cửu phẩm, cho nên không cách nào chống lại gió lạnh.

Tào Y Y ăn xong một bát mì sợi nóng hổi mới cảm thấy mình đã sống lại.

Nàng chưa từng nếm trải khổ cực như vậy, cho nên oán hận trừng mắt Cố Dương ở trước mặt, trong lòng hận không thể ngàn đao bầm thây hắn.

Cố Dương làm như không thấy ánh mắt của nàng, nhàn nhã nhấp một ngụm trà, nói: “Ăn xong rồi thì đi lấy tiền đi.”

Tào Y Y tức giận trừng hắn một hồi, nghiến răng nghiến lợi đưa ra yêu cầu: “Ta muốn tắm rửa, đổi một bộ y phục mới.”

Cố Dương chưa kịp nói gì thì đột nhiên bên cạnh có người nói chen vào một câu: “Cô nương, có cần giúp gì không?”

Cố Dương với Tào Y Y vừa đi vào tửu lâu thì đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Với dung mạo của Tào Y Y, hấp dẫn sự chú ý là chuyện rất bình thường.

Không khí giữa một nam một nữ này ngập tràn mùi thuốc súng, đương nhiên dễ dàng khiến người khác liên tưởng.

Người tới để làm “anh hùng cứu mỹ nhân” là một nam tử trẻ tuổi, dáng vẻ tướng mạo bình thường, tay cầm trường kiếm, vừa nhìn đã biết thực lực không tầm thường.

Trong thời gian ngắn, toàn bộ tửu lâu đều yên tĩnh lại, chờ xem náo nhiệt.

“Cút!”

Tào Y Y vốn đang uất ức và tức giận đầy mình, không dám phát cáu với Cố Dương, nam tử này có thể nói là đã đụng vào thùng thuốc nổ. Nàng mắng mỏ: “Ai cho ngươi xen vào việc của người khác? Còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Quay về soi gương đi, đồ xấu xí.”

Mấy người chờ xem náo nhiệt trong tửu lâu cũng đều sợ ngây người.

Sao kịch bản này lại không giống với tưởng tưởng của bọn họ vậy?

“Đi thôi.”

Lúc này, nam tử ngồi cùng bàn với nữ tử đẹp như thiên tiên này đứng lên, đi ra bên ngoài. Nàng cũng ấm ức đi theo sau lưng hắn.

Đợi hai người đi rồi, tửu lâu lập tức bùng nổ, ồn ào suy đoán quan hệ của hai người là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận