Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 176: Như vậy từ sớm đã tốt

Chương 176: Như vậy từ sớm đã tốt

Phàm cảnh và Thần Thông cảnh như cách một cái lạch trời, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Sở hữu Kim Thân, bất khả chiến bại.

Còn có Cự Lực Thần Thông, Ngự Phong Thần Thông...

Căn bản không có cách nào đánh lại.

Dù cho Cố Dương không biết dùng biện pháp gì có thể ngưng tụ Kim Thân thì về bản chất cũng rất khác với Kim Thân chân chính.

Thức thứ nhất - Tinh Lạc Như Vũ của vị Kim Thân cảnh Lâm gia này, nàng để tay lên ngực tự hỏi, căn bản không thể phá được, tiếp được mấy kiếm cũng là một dấu chấm hỏi.

Thế nhưng Cố Dương bị kiếm ý khóa chặt lại có thể ở trạng thái giằng co, mơ hồ ngang sức, không rơi vào thế hạ phong.

Thực lực như vậy đã vượt xa phạm trù võ giả nhất phẩm rồi.

Nàng thì thào nói: “Có đúng thật là nhất phẩm không?”

Lão giả đứng trước nàng không trả lời, kinh ngạc trong lòng hắn cũng không thua kém gì nàng.

Hắn sống nhiều năm như vậy, võ giả nhất phẩm thế này, đừng nói gặp, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe thấy.

Cho dù là vị tiên nhân kia của Văn viện, lúc ở nhất phẩm cũng tuyệt đối không thể chống lại sức mạnh của Kim Thân cảnh.



“Thứ yếu đuối!”

Lâm Diệc Mặc hừ lạnh, nhất thời không trung tối sầm, vô số ánh sao rơi xuống.

Mỗi một ánh sao chính là một kiếm ý.

Vô số kiếm ý bao phủ Cố Dương trong nháy mắt.

Theo sát đó là một đao quang sáng lên giữa màn đêm đen sẫm, bất cứ nơi nào nó đi qua, ánh sao đều rơi xuống và bị thiêu cháy.

Đao quang không ngừng mở rộng đón mưa sao, bay về phía không trung tối tăm, dễ dàng chém nát bầu trời.

Trên không trung, ngôi sao biến mất, cuối cùng cũng lộ ra bản thể là một thanh kiếm.

Keng!

Đao quang tàn nhẫn chém vào chuôi kiếm, tạo ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Trường kiếm như vang lên một tiếng kêu thê lương rồi bị đánh bay ra ngoài.

Đáy mắt Lâm Diệc Mặc hiện lên vẻ đau lòng, vươn tay, trường kiếm tự bay về cái “vèo”, lúc nằm trong tay hắn vẫn còn ong ong rung lên.

“Đao pháp hay.”

Khi hắn nhìn Cố Dương lần nữa, trên mặt là vẻ xơ xác tiêu điều.

Giờ phút này, rốt cuộc hắn đã coi thiếu niên trước mặt là đối thủ ngang tầm.

“Khá lắm tiểu tử.”

Ngoài Giang châu thành, Vũ Nhị đang ngồi trên đỉnh núi vỗ đùi, chòm râu hoa râm vểnh cả lên. Hắn cầm lấy bầu rượu trắng bên cạnh ừng ực uống mấy ngụm.

“Đúng là có vài phần phong thái đao thử thiên hạ của lão phu năm đó.”

Hắn hoàn toàn đã quên vừa rồi mình còn chửi tiểu tử này ầm cả lên.

Nói thật ngay từ đầu, ấn tượng của hắn với Cố Dương chỉ có thể nói là bình thường.

Bản thân hắn chính là tuyệt thế kỳ tài, loại thiên tài này trong mắt hắn cũng chỉ có như vậy, miễn bàn Cố Dương lúc ấy còn chưa đến nhất phẩm.

Mãi đến sau khi Lăng Linh đột phá tam phẩm, tu thành “Dương Cực Chân Cương”, xuất quan ra ngoài. Vũ Nhị nghe nói đến thành tích chói lọi của Cố Dương ba tháng nay, hắn mới đổi cách nhìn.

Dù vậy, cũng chỉ có thể cho thấy người khác thường ắt có thiên phú đặc biệt.

Điều khiến hắn thực sự động tâm, chính là cái ngày hắn truyền cho Cố Dương Thiên Vấn Cửu Đao, cũng chính ngày đó, Cố Dương lên đến nhất phẩm đỉnh phong.

Lúc ấy, hắn rốt cuộc cũng thấy ánh sáng rực rỡ trên người Cố Dương, ánh sáng vùng vẫy thoát khỏi vận mệnh.

Thế nên, hắn mới truyền Thiên Vấn Cửu Đao cho Cố Dương.

Hắn còn không tiếc bại lộ thân phận mà ngăn cản Tào Côn Bằng, đỡ một kiếp thay Cố Dương.

Một đao vừa rồi của Cố Dương như là đang nói cho Vũ Nhị biết, tất cả mọi chuyện hắn làm đều đáng giá.

Chưa đến Thần Thông cảnh đã có thể chiến một trận với Kim Thân cảnh mà không rơi xuống hạ phong, một khi bước qua ngưỡng cửa đó thì hắn còn có thể mạnh đến cỡ nào?

Vũ Nhị nghĩ đến đấy, cầm lấy bầu rượu, mĩ mãn uống vài ngụm: “Vẫn là nha đầu Linh Linh tinh mắt.”

......

“Đến lượt ta.”

Cố Dương dùng một đao phá chiêu đối phương, trong lòng hào hùng vạn trượng.

Vẫn là Diệt Thần Cửu Thức, nhưng hiện tại hắn ra chiêu, uy lực đâu chỉ gia tăng gấp mười lần.

Khi nói chuyện, ngọn lửa hừng hực nổi lên trên Phượng Vũ đao, một luồng khí tức hủy diệt lan tràn.

“Thần Tiêu Lục Diệt?”

Lâm Diệc Mặc biến sắc, nào dám để yên cho hắn tích lũy sức mạnh, trường kiếm trong tay bay ra, hóa thành một dải ngân hà, giành tấn công trước.



Lão giả vẫn luôn đứng chắn trước mặt tam công chúa vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc, không còn tự cao nữa, một bức tường cương khí màu tím xuất hiện trước người, bảo vệ công chúa.

“Đây là Thần Tiêu Lục Diệt?”

Tam công chúa Triệu Vũ tỏ vẻ kinh ngạc, sức mạnh hủy diệt thuần túy như này thật khiến nàng si mê.

Ánh mắt nàng có cả ghen tỵ lẫn thù hận.

Mấy năm qua, nàng cầu xin phụ hoàng vài lần, thế nhưng nữ nhân độc ác kia lại không chịu truyền đao pháp này cho nàng.

Ác phụ kia nhất định là kiêng kị thiên phú của nàng nên không dám truyền đao pháp này cho nàng.

Thật là đáng hận!

......

“Tinh Hà Đảo Quyển!”

Lâm Diệc Mặc sử dụng tuyệt học mà bản thân quý trọng nhất, thúc đẩy thời gian, trời đất quay cuồng, không gian đảo ngược.

Ngọn lửa trên Phượng Vũ đao ngay lập tức mất thăng bằng, còn chưa hoàn toàn thành hình đã bạo phát hóa thành ngọn lửa lớn.

“Không hổ là Thần Thông cảnh, không ngờ có thể tiêu diệt hỏa diễm ngập trời như thế.”

Cố Dương khá ngạc nhiên.

Nói đến cùng, thức thứ nhất này có uy lực quá mạnh, mà lực khống chế của hắn còn chưa đủ, cho nên mới có thể bị dễ dàng ảnh hưởng.

Quả nhiên, từ Thần Thông cảnh về sau, chiêu thức không phải càng mạnh càng tốt, lực khống chế không đủ rất dễ bị tìm được sơ hở, nếu không cẩn thận sẽ lật thuyền trong mương.

Mỗi một Thần Thông cảnh đều là thiên tài chân chính, tuyệt đối không thể xem thường.

Trong lúc hắn suy nghĩ, dải ngân hà kia đã sắp đến đỉnh đầu của hắn, chuẩn bị đổ xuống.

Đôi mắt Cố Dương sáng ngời, chỉ một thoáng, một đao ý đâm thủng dải ngân hà.

“Thiên Vấn Cửu Đao”, Hỗn Độn Sơ Khai!

Mới cách một tháng, hắn lại sử dụng chiêu này, đã là một cảnh tượng khác.

Đất trời đảo lộn, không gian bị cuốn theo, cả dải ngân hà treo lơ lửng trên đầu, tất cả đều tan tành dưới một đao này.

Răng rắc.

Chuôi kiếm phát ra một âm thanh thê lương, nứt gãy.

“Phi Tinh!”

Lâm Diệc Mặc thở dốc, phun ra một búng máu ngay tại chỗ.

Thần binh bị hủy, đồng nghĩa với việc kiếm ý của hắn bị phá.

Dư thế của đao ý chưa giảm, đâm thẳng vào đầu hắn.

Đùng!

Dường như có cái gì đó vừa vỡ tung, mi tâm Lâm Diệc Mặc xuất hiện một vệt đao thật sâu, máu phun ào ạt.



“Đánh... đánh bại rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận