Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 174: Xin mời thúc tổ ra tay (2)

Chương 174: Xin mời thúc tổ ra tay (2)

Một cơn ác mộng mà hắn vĩnh viễn không muốn nhớ lại nữa.

Lâm Tử Hoa thật sự không cách nào lý giải được, thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?

Hiện giờ, cuối cùng Cố Dương đã tìm đến cửa.

Hắn vẫn biết rõ, nhất định sẽ có một ngày như vậy.

Nhưng mà không ngờ rằng ngày này sẽ đến nhanh như vậy.

Không phải tên này vẫn luôn ở Tĩnh châu sao?

Trong đầu Lâm Tử Hoa hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng đều hóa thành một câu cười khổ: “Ngươi muốn cái gì?”

Nếu như rơi vào trong tay đối phương, hắn cũng chỉ có thể nhận thua.

Cố Dương khen: “Lâm huynh quả nhiên rất thức thời.” Nói xong bèn giơ một tấm giấy nợ tới trước mặt hắn, nói: “Chỉ cần giao con số này ra, ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ toàn bộ.”

Lâm Tử Hoa cúi đầu nhìn, thấy đó là một tờ giấy nợ, trên đó viết, Lâm Tử Hoa Giang châu, thiếu nợ tròn năm trăm vạn lượng bạc.

“Không thể nào!”

Hắn vừa sợ vừa giận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Cố Dương lại như bị dội một chậu nước lạnh, chua chát nói: “Lâm gia vốn không lấy ra được nhiều tiền mặt như vậy.”

Cố Dương nói: “Ngươi không có tư cách cò kè mặc cả. Nếu ngươi không thể làm chủ, vậy chờ người có thể làm chủ đến.”

Vừa rồi hắn đã chú ý, có người lén lút chạy ra ngoài, nhất định đã đi mật báo.

Hắn chỉ cần chờ ở đây là được.

Lâm Tử Hoa như rơi vào trong hầm băng, biết rõ hôm nay không cách nào xong được.

Mà nguyên dân dẫn đến cục diện ngày hôm nay chính là vì ngày đó hắn đã quyết định phái người truy sát Cố Dương.

Hắn chọc phải một kẻ địch đáng sợ như vậy cho gia tộc, cho dù là phụ thân hắn cũng không thể bảo vệ được hắn.



Không bao lâu, Cố Dương đã cảm nhận được có một đám người đang chạy đến đây, trong đó có vài vị võ giả nhất phẩm.

Chẳng mấy chốc đã có thêm vài người tiến vào.

Người đi đầu là một nam tử trung niên, khí độ bất phàm, tu vi nhất phẩm đỉnh phong, chắc là người cai quản Lâm gia, chỉ nghe hắn mở miệng nói: “Tôn giá là ai? Không biết khuyển tử đã đắc tội chỗ nào?”

Lực chú ý của Cố Dương lại tập trung lên một nữ tử mặc nam trang ở phía sau, chân nguyên trong cơ thể đối phương lớn đến cực điểm, ở trong thị giác khác là một vầng hào quang ánh vàng rực rỡ.

Chân nguyên hùng hậu kia không hề kém cạnh Tĩnh Hải vương mới vừa đột phá không lâu trước đó.

Nữ nhân này là ai?

Năm thứ hạng đầu trên Nhất Phẩm bảng đều không có một ai là nữ cả.

Cố Dương hơi tò mò về thân phận của nữ nhân này, nhưng cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn nam tử trung niên trước mặt, nói: “Ta là ai không quan trọng, hôm nay ta tới đây là vì đòi nợ.”

Nói xong, hắn ném tờ giấy nợ qua.

Lâm Hữu Lượng nhận lấy nhìn xem, sắc mặt không hề thay đổi, nói: “Ngươi là Cố Dương?”



Tam công chúa Triệu Vũ đứng ở phía sau vừa nghe thấy cái tên Cố Dương này, đôi mắt lập tức sáng ngời, đúng là đi mòn giày sắt chẳng tìm được, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công phu.

Nàng không thể chờ đợi thêm nữa, định khiêu chiến với Cố Dương.

Đột nhiên, lão giả bên cạnh kéo tay áo nàng lại, lắc đầu với nàng.

Triệu Vũ nhìn lão giả đang vẻ mặt sa sầm, nhỏ giọng hỏi: “Cổ gia gia, sao vậy?”

Lão giả nói: “Ngươi không phải là đối thủ của hắn.”

Triệu Vũ không phục lắm: “Chưa so đấu, sao ngươi biết được?”

“Chờ chút nữa ngươi sẽ biết.”

Triệu Vũ biết rõ, không được Cổ gia gia đồng ý, nàng đừng mong ra tay, cho dù tức giận đến dậm chân cũng không thể làm gì được.



Cố Dương nở nụ cười: “Xem ra, hắn làm cái gì, ngươi đã biết rõ. Vậy ổn rồi, hôm nay lấy tiền ra, nợ nần giữa chúng ta sẽ xóa bỏ hoàn toàn.”

Lâm Hữu Lượng nở nụ cười: “Muốn lấy năm trăm vạn lượng này, vậy phải xem thử xem ngươi có bản lĩnh lấy được hay không. Xin mời thúc tổ ra tay.”

Mấy người phía sau hắn cùng kêu lên: “Xin mời thúc tổ ra tay!”

m thanh truyền ra ngoài giống như muốn hất bay mái nhà, vang vọng toàn bộ Giang châu thành.



“Thúc tổ?”

Tam công chúa Triệu Vũ biến sắc: “Chẳng lẽ là…”

Lão giả bên cạnh không hề cảm thấy ngạc nhiên, dường như đã sớm biết sau lưng Lâm gia còn có một người như vậy.



Ầm ầm!

Bên ngoài truyền đến tiếng nổ mạnh, một bóng dáng xông vào, đáp xuống trước người Lâm Hữu Lượng. Đó là một người trung niên, tướng mạo tuấn lãng, ánh mắt như lôi điện.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Cố Dương, trong mắt hiện lên vẻ lạ kỳ: “Kim Thân?”

Vừa dứt lời, những người ở đây đều biến sắc.

Chẳng lẽ Cố Dương đã đột phá đến Thần Thông cảnh?

Người trung niên này chính là Định Hải Thần Châm sau lưng Lâm gia Giang châu, cường giả Thần Thông cảnh, những năm này vẫn luôn bế quan.

Khoảnh khắc Lâm Hữu Lượng biết được Cố Dương đã leo lên vị trí đệ nhất Nhất Phẩm bảng đã tự mình đến bái kiến vị thúc tổ này, báo cho biết gia tộc có một kẻ địch mạnh mà bọn họ không cách nào đối phó được, vào thời khắc mấu chốt xin thúc tổ ra tay.

Đây gọi là đề phòng chu đáo.

Nhưng mà đám người Lâm Hữu Lượng đều không thể ngờ được rằng Cố Dương đã ngưng tụ Kim Thân.

Giờ mới mấy ngày mà đã vượt qua rãnh trời kia rồi?



Tam công chúa Triệu Vũ cũng kinh ngạc: “Hắn là Kim Thân sao?”

Lão giả bên cạnh nói: “Còn thiếu một chút.”

Thiếu một chút, là sao?

Tam công chúa Triệu Vũ còn đang ngây người thì đã nghe vị Thần Thông cảnh của Lâm gia cảm thán: “Chưa tới Thần Thông mà đã thành Kim Thân trước, tư chất của các hạ rất cao, kỳ ngộ hiếm thấy, quả thật đời ta lần đầu thấy. Nhưng mà, ngươi bây giờ vẫn chưa phải là đối thủ của ta, rút lui đi.”

Tam công chúa nghe được mà ngơ ngác, chưa tới Thần Thông mà đã thành Kim Thân trước?

Còn có chuyện như vậy sao?



Cố Dương bình thản không sợ hãi: “Có phải là đối thủ hay không, phải đánh mới biết được. Không phải ngươi sợ rồi đấy chứ?”

Người trung niên nói chuyện: “Tiểu tử, đừng có mà mồm mép lanh lợi. Ta đây chẳng qua chỉ nể tình ngươi còn trẻ, tu luyện không dễ, không đành lòng để ngươi chết tại đây. Nếu như ngươi cứ khư khư cố chấp, vậy đừng trách ta đây xuống tay không lưu tình.”

Cố Dương cười ha hả: “Muốn ra tay thì tranh thủ thời gian, đừng tỏ vẻ nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận