Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 455: Chém Thiên Nhân

Chương 455: Chém Thiên Nhân

Cố Dương nâng hắn lên, cười nói, “Chung huynh khách khí.”

“Sao Cố huynh đệ lại đến đây vậy?”

Chung Tử Lâm không phải người dài dòng, đặt phần ân tình này vào trong lòng rồi hỏi ý đồ đến đây của hắn.

Cố Dương nghiêm mặt nói, “U Minh tông làm nhiều việc ác, càng luyện võ giả thành sát thi, trời khó dung thứ. Mười mấy năm qua không biết có bao nhiêu Thần Thông cảnh gặp phải độc thủ của bọn chúng. Hôm nay ta đến để diệt trừ khối u ác tính này.”

Đương nhiên, thu gặt năng lượng chỉ là chuyện thuận tay.

Hắn nhìn từng nhắc nhở hiện ra trước mắt, trong lòng tương đối vừa lòng.

Một trận mới vừa rồi tổng cộng chiếm được ba trăm điểm năng lượng, có thể tiến hành ba lần mô phỏng rồi.

Chung Tử Lâm nghe vậy không khỏi cảm thấy kính nể, nói, “Chung mỗ nguyện dốc chút lực mọn.”

“Vậy thì tốt quá, chờ lát nữa Chung huynh ở bên ngoài canh chừng, đừng để cá lọt lưới chạy mất.”

“Khẩu khí thật lớn!”

Đột nhiên bên trong sơn cốc truyền đến giọng nói của một nữ nhân, giọng nói bén nhọn giống như kim loại ma sát, vô cùng khó nghe.

“Bổn tọa muốn nhìn xem hạng người không biết trời cao đất rộng nào định diệt U Minh tông ta!”

Chung Tử Lâm cảm nhận được dao động ở trong sơn cốc này, thay đổi sắc mặt, thất thanh kêu lên, “Bán Thần?”

Bán Thần là cách nói của Tây Đê đại lục, cũng tức là Thiên Nhân cảnh.

Kẻ kia ở trong Tử Hồn cốc lại là một cường giả Thiên Nhân.

Chung Tử Lâm có một kích động định bỏ chạy giữa trận.

Sự mạnh mẽ của Bán Thần không phải Truyền Kỳ có thể so sánh được, cho dù là Truyền Kỳ tam giai, ở trước mặt Bán Thần tuyệt đối không phải là đối thủ.

Đó là tồn tại chân chính đứng trên đỉnh cao nhất thế gian, gần với thần linh nhất.

Sự khác nhau về bản chất giữa Bán Thần với Truyền Kỳ chính là có được thần lực, đó là một lực lượng có cấp bậc còn cao hơn pháp lực.

Cho dù Truyền Kỳ sử dụng cấm chú đều rất khó gây ra thương tổn cho Bán Thần.

Ở Tây Đê đại lục, trong lịch sử thật sự từng phát sinh sự kiện giết Thần, cũng chính là Bán Thần bị giết. Chỉ có năm lần, nhưng sau lưng nó đều có mưu kế của thần linh nên mới có thể thành công được.

Chung Tử Lâm cũng từng có quen biết với Bán Thần, trên thực tế hắn là một người từ bên ngoài đến, có thể đứng vững gót chân ở đại lục khác chính vì dựa vào một thế lực lớn.

Trong thế lực lớn kia có sự tồn tại của Bán Thần. Hắn đã từng bái kiến hai lần.

Cho nên hắn lập tức nhận ra được kẻ trong sơn cốc kia là một cường giả Bán Thần.

Tuy rằng cách xa nhau đến hai đại lục, hệ thống tu hành của hai bên hoàn toàn khác nhau, nhưng về sau này đều như trăm sông đổ về một biển.

Võ giả tu luyện đến Thiên Nhân cảnh, lực lượng nắm giữ được có tính chất gần giống với thần lực.

Chung Tử Lâm thấy Cố Dương ở bên cạnh không hề định rời đi, trong lòng cả kinh, sinh ra một ý niệm khó có thể tin được, “Chẳng lẽ hắn định giết Thần?”

Bán Thần cũng là Thần, vào thời đại thần linh rơi vào ngủ say tập thể này, Bán Thần đi lại trên lục địa này thường được coi là hóa thân của Thần.

Giết Bán Thần chính là giết Thần.

Hắn điên rồi sao?

Trong lòng Chung Tử Lâm rơi vào đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Hắn vừa trở thành Truyền Kỳ không lâu, còn đang ở nhất giai, có thể nói không chịu nổi một kích khi ở trước mặt Bán Thần.

Cũng chỉ có Truyền Kỳ tam giai mới có thể đánh được mấy chiêu với Bán Thần.

Lưu lại vậy cách cái chết không xa.

Một lát sau, trong mắt hắn lóe lên một tia dứt khoát, vung tay lên, chém ra một đường pháp lực, đưa đồ đệ Chung Ngạn Hành đi, truyền âm nói, “Về Ngọc châu chờ ta.”

Còn hắn ở lại, lấy vũ khí của mình, ở bên cạnh trợ trận cho Cố Dương.



Cố Dương chắp tay sau lưng, ba con thần thú chia ra đứng ở sau lưng hắn, nhìn chằm chằm về phía sơn cốc, chiến ý trong mắt lẫm liệt.

Hắn cất cao giọng nói, “Thiệu Vũ Hồng, ngươi thật sự cho rằng bằng vào một vài thủ đoạn bàng môn tả đạo, đầu cơ trục lợi bước vào Thiên Nhân cảnh thì thật sự thành không ai có thể địch nổi sao?”

Trong sơn cốc có một bóng dáng nữ nhân bay ra.

Nói là người, nhưng toàn thân nàng không hề có một chút khí tức của người, làn da hơi xanh xao, trong mắt lóe lên quang mang tối tăm, giống như một cương thi.

Người này là Thẩm Vũ Hồng một trong hai tông chủ của U Minh tông.

“Không thể ngờ được, thế gian này còn có người biết được tên của bổn tọa.”

Giọng điệu của nàng hơi phức tạp.

Từ hơn một trăm năm trước, sau khi U Minh tông bị tông chủ của Đạo môn tiêu diệt thì đã không còn có ai gọi tên nàng nữa rồi.

Ở trong miệng người đời, nàng và sư huynh thành m Dương song ma của U Minh tông, nàng là m ma, còn sư huynh là Dương ma.

Một trăm năm rồi, cuối cùng nghe được tên này.

“Ngươi chính là Cố Dương?”

Nàng nhìn chằm chằm vào nam tử trẻ tuổi ở đối diện, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, giống như muốn nhìn thấu hắn, “Quả nhiên là kỳ tài tuyệt thế, lại đã đến cảnh giới này. Nếu như ngươi đến sớm hơn vài ngày, bổn tọa có thể còn kiêng kỵ ngươi vài phần, nhưng đáng tiếc, ngươi đã tới trễ.”

“Hiện giờ, ngươi là của ta rồi!”

Nói xong nàng lật tay, đã nhiều thêm một cái chuông đồng màu đen, toàn thân đen thui, phiếm khí tức tà dị.

Đây là một linh bảo, tên là Nhiếp Tâm linh, là chí bảo của U Minh tông.

Ngày đó, khi tông chủ Đạo môn giết đến U Minh tông, nàng dựa vào chí bảo này mới cùng sư huynh chạy ra tìm được đường sống.

Hơn một trăm năm nay, nàng ở trong Tử Hồn cốc, mượn dùng sát khí trong cốc để một lần nữa tế luyện Nhiếp Tâm linh, uy lực nâng cao một bước, biến thành càng thêm nham hiểm độc ác.

Nàng vốn định dùng linh bảo này để đối phó với Viện trưởng Văn viện.

Nhưng mà nam tử trẻ tuổi trước mắt này khiến cho nàng cảm nhận được một uy hiếp cực kỳ lớn, chủ yếu là ba con thần thú ở sau lưng hắn đều có được thần thông đáng sợ, kể cả nàng đều không thể không kiêng kỵ.

Mới vừa rồi nàng đã hoàn toàn nhìn thấy rõ được tình hình Thẩm Lập bị giết. Dưới sự vây công của ba con thần thú, không hề có một chút lực đánh trả nào.

Nàng cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ của đồ đệ, cho nên không chút do dự lấy Nhiếp Tâm linh ra, chuẩn bị lấy thủ đoạn như sấm sét đánh giết.

Sau đó luyện người này lẫn ba con thần thú kia thành sát thi, ngày sau tung hoành thiên hạ, không ai có thể ngăn cản được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận