Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 240: Hoàng đế

Chương 240: Hoàng đế

Nhất thời, trong đầu hắn xuất hiện thêm một đoạn trí nhớ, trong Tê Phượng các, trên vị trí của hoàng hậu có một người trung niên mặc long bào ngồi đó, cả người tản mát ra khí tức tà mị.

Ngay sau đó, người trung niên hóa thành một bóng đen đánh về phía hắn, trước mắt hắn tối đen, nên không biết gì cả.

Suy nghĩ cuối cùng trong đầu là: “Hoàng cung quá nguy hiểm, tuyệt đối không được tùy tiện tới.”

“Thiên Cực Thần Công!”

Cố Dương lặp lại cảnh tượng tử vong đã trải qua một lần nữa, sau đó lắp bắp kinh hãi.

Công pháp mà hoàng đế sử dụng chính là của quái vật ở trong Liên Sơn, tự xưng là Thiên Cực đạo nhân.

Trong một lần mô phỏng nào đó trước kia, hắn từng bị vị Thiên Cực đạo nhân này nhập vào người, từng học Thiên Cực Thần Công, kinh nghiệm võ đạo còn đó cho nên hắn đã lập tức nhận ra được.

Sao hoàng đế lại biết Thiên Cực Thần Công?

Chẳng lẽ hắn bị Thiên Cực đạo nhân bám vào người?

Thiên Cực đạo nhân ở Liên Sơn xa xôi, sao lại chạy đến Thần Đô rồi?

Với tác phong làm việc của hắn, đã đi đến Thần Đô rồi mà còn không thỏa sức chém giết sao, tuyệt đối không thể không có chút tin tức nào cả.

Toàn bộ trong đầu Cố Dương đều là nghi vấn.

Đây không phải là việc nhỏ, trong lúc mô phỏng hắn từng bị Thiên Cực đạo nhân nhập vào người, cho nên biết được sự đáng sợ của Thiên Cực Thần Công.

Vị hoàng đế kia có thể đến trình độ Pháp Lực cảnh trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có trời mới biết đã hút công lực của bao nhiêu người.

Trong đại nội không thiếu nhất chính là võ giả thực lực cường đại, riêng Bất Lậu cảnh thôi đã có vài vị.

Nói không chừng hoàng đế mượn vào nó có thể trực tiếp bước vào Thiên Nhân cảnh, như vậy thiên hạ còn ai có thể ngăn cản được hắn?

Quá nguy hiểm.

Cố Dương nghĩ đến một quả bom hẹn giờ đang ngay tại trong hoàng cung, không ngồi yên được, nói với Hi Hoàng một tiếng rồi ra cửa.



Hai viện Văn Võ ở Thần Đô, một tòa ở thành đông, một tòa ở thành tây.

So với Võ viện đã sớm xuống dốc, Văn viện hiện giờ có thể nói đang cực kỳ hưng thịnh.

Hai trăm năm trước Văn viện đã thoát khỏi triều đình, tương đương với tự lập môn hộ.

Người gây nên chuyện này chính là vị hoàng đế có chứng vọng tưởng bị hại kia, ra tay giết phó viện trưởng Văn viện khi đó.

Vị phó viện trưởng kia là học trò mà viện trưởng coi trọng nhất, chuẩn bị để hắn kế thừa y bát, nhưng lại bị hôn quân kia thiết lập cạm bẫy vây giết. Dưới cơn giận dữ, viện trưởng quyết định tách biệt Văn viện khỏi triều đình.

Sau đó, vị hoàng đế kia đã bị ép thoái vị, truyền ngôi vị hoàng đế cho nhi tử, sau đó không lâu đã buồn bực mà chết.

Chu triều này, hắn là vị hoàng đế duy nhất bị bắt thoái vị.

Mất đi ủng hộ của Văn viện, có thể nói là bước ngoặt từ thịnh chuyển sang suy của Chu triều.

Từ sau đó, hoàng triều Đại Chu bắt đầu trên đà xuống dốc.

Văn viện vẫn là thánh địa khiến các đệ tử nhà nghèo trong thiên hạ hướng tới nhất, mùa xuân hàng năm, số lượng thanh niên nô nức tới từ các nơi trong cả nước, muốn thi vào Văn viện có đến ngàn vạn.

Cố Dương đi đến Văn viện, nhìn cánh cổng lớn có phong cách như xuất hiện cùng một thời đại với Võ viện, cảm giác không phù hợp lắm với thanh danh của Văn viện.

Văn viện được công nhận đứng đầu sáu phái, hình tượng chí tôn, hàng năm thu nhận đệ tử một lần, không để ý xuất thân, cũng không coi trọng tư chất phương diện võ đạo, chỉ cần có thể thông qua khảo hạch thì có thể trở thành đệ tử của Văn viện.

Trên thực tế, nơi này là nơi bồi dưỡng người đọc sách, tập võ chẳng qua chỉ là phụ thôi.

Chỉ có thể nói, vị viện trưởng kia quá lợi hại, một văn nhân lại trèo được lên trên đỉnh cao võ đạo thế gian.

Không ai ngờ rằng một Văn viện lại trở thành đại phái võ đạo.

Cố Dương vừa định đi vào thì bị người khác ngăn cản lại: “Hiện tại đã tới giờ lên lớp, mời về cho, chờ qua giờ thân rồi lại đến.”

Thủ vệ là một lão giả, nhìn như tầm thường nhưng lại có tu vi nhị phẩm.

“Ta tên Cố Dương, tới đây tìm Chu viện trưởng, làm phiền thông báo một tiếng.” Hắn khách khí nói.

“Lúc này Chu viện trưởng đang giảng bài, chỉ sợ không rảnh gặp ngươi.”

Lão giả kia giống như chưa từng nghe thấy tên hắn, không hề có ý châm chước.

Cố Dương bất đắc dĩ, chuẩn bị rời đi.

“Cố huynh?”

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Hắn quay đầu nhìn lại, là Diệp Lăng Ba. Chỉ thấy nàng nói gì đó với lão giả thủ vệ rồi đi ra ngoài cửa, nói: “Văn viện có quy tắc, đang trong giờ học thì bất cứ người nào cũng không được vào quấy rầy. Tiểu muội cũng không thể làm trái, không thể dẫn Cố huynh vào trong được.”

Cố Dương nói: “Đã là quy củ thì nên tuân theo.”

“Cố huynh tới tìm Chu viện trưởng sao?”

“Đúng vậy, ta có chút việc muốn thỉnh giáo, mà nói với ngươi cũng không khác. Ngươi đã từng nghe nói đến Thiên Cực đạo nhân chưa?”

Diệp Lăng Ba gật đầu nói: “Một trăm năm trước, phản đồ của Đạo môn bị vị tôn giả của Xích Minh thiên mê hoặc, phản bội sư môn, cuối cùng bị chưởng giáo Đạo môn trấn áp. Cũng chính lần náo động đó khiến thực lực của Đạo môn tổn hại lớn, khiến vị tôn giả kia nhân cơ hội, gần như diệt môn.”

Cố Dương vốn định nhờ nàng hỗ trợ tra một chút, ai ngờ nàng lại thuộc như lòng bàn tay, hiểu rất rõ chuyện về Thiên Cực đạo nhân nên nói: “Đây không phải là nơi nói chuyện, chúng ta tìm một chỗ từ từ nói.”



Cách đó không xa, một tửu lâu, Cố Dương thuê một phòng bao.

Hắn hỏi: “Vậy thì Thiên Cực đạo nhân kia vốn dĩ có tu vi như thế nào?”

“Hắn vốn là Pháp Lực cảnh, nhưng lại chậm chạp không cách nào đột phá được, thấy đại nạn buông xuống nên vụng trộm đầu quân vào Xích Minh thiên. Thiên phú của người này hơi kém, nhưng ngộ tính lại rất cao, kết hợp môn “Thái U Phệ Nguyệt Công” với công pháp Đạo môn, sáng tạo ra một môn công pháp tà môn, có thể cắn nuốt công lực và sức sống của người khác để làm lớn mạnh bản thân.”

“Sau khi hắn tu thành môn công pháp này thì lại phát điên, xuống tay với cả đồng môn, rất nhanh đã đột phá đến Bất Lậu cảnh, còn định khiêu chiến chưởng giáo của Đạo môn. Sau khi bại trận bị trọng thương, hắn đã chạy ra khỏi Đạo môn, bắt đầu gây tai họa cho thiên hạ, không biết đã cắn nuốt bao nhiêu võ giả rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận