Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 562: Hắn đến rồi! (2)

Chương 562: Hắn đến rồi! (2)

Đại Tát Mãn cẩn thận đáp lại, liên thanh nói, “Vâng, vâng.”

Trường Thiên vẫn tức giận bất bình, truyền âm nói, “Tát Mãn, một Thiên Nhân của Yêu tộc mà thôi, có gì phải sợ chứ? Ta và ngươi liên thủ ——”

Đại Tát Mãn cắt ngang lời hắn nói, “Hiện giờ việc quan trọng nhất là đoạt được bàn đào, đừng gây thêm rắc rối.”

Trong lòng lại thầm than thở, những năm này bảo vệ hắn quá kỹ rồi, nên để cho hắn dưỡng thành tính cách kiêu ngạo tự mãn, không coi ai ra gì cả, vào lúc tu vi tăng lên, đây là chuyện tốt.

Nhưng mà sau khi đến Thiên Nhân, đối thủ đều biến thành cường giả Thiên Nhân giống vậy, nếu như vẫn còn không coi ai ra gì như thế sẽ bị thiệt thòi nhiều.

Trận chiến khi Hạ đế ngã xuống năm đó, hắn là một trong những người được chứng kiến.

Trong trận chiến ấy, chín hóa thân của Hạ đế, cộng thêm chín nhi tử, mười chín chiến lực Thiên Nhân đều chết trong tay Xích Minh thiên tôn và ba vị Đại Thánh của Yêu tộc.

Không có ai rõ ràng hơn hắn thực lực của Xích Minh thiên tôn và ba vị Đại Thánh của Yêu tộc.

Nếu thật sự cho rằng ba vị Đại Thánh kia chỉ có thực lực giống như đã biểu hiện ra ngoài khi ở Dao Trì tiên cung thì quá ngây thơ rồi.

Nếu như hắn đoán không sai, ngày đó người tham gia đại hội Dao Trì chỉ là hóa thân của các nàng mà thôi.

Mặc dù hắn và Trường Thiên có một vài bản lĩnh, nhưng đối chiến với Hồng Nguyệt Đại Thánh vẫn không hề chắc thắng đầy đủ.



Hai người khác đều nhìn rõ xung đột nho nhỏ ở bên này, nhưng đều thờ ơ lạnh nhạt.

Người khác thấy hiện giờ năm người bọn họ đang tạm thời liên thủ, thật ra người nào cũng đều có mưu tính riêng. Mỗi người đều vì bàn đào mà đến, nhưng bàn đào chỉ có một, đến lúc đó chỉ dựa vào bản lĩnh của mỗi bên.

Lúc đó trên đại hội Dao Trì có tổng cộng mười một vị Thiên Nhân, trừ bỏ Cố Dương còn có Từ Thiên Hành đã đuổi theo đầu tiên ra. Còn lại chín vị thì có năm vị đã đến đây rồi.

Bốn vị khác đều không muốn khuấy nước đục chuyến này.

Khi đối diện với viện trưởng Văn viện, năm người này đều vô cùng kiêng kỵ.

Nếu như có thể, không ai muốn là địch với cường giả đã từng chém giết phân thân của Xích Minh thiên tôn này cả.

Nhưng mà mỗi người bọn họ đều có lý do không thể không cướp đoạt bàn đào.

Sở dĩ bọn họ chặn ở đây chính là vì biết được Cố Dương là người trọng tình nghĩa, hơn nữa háo sắc phong lưu, các nữ nhân của hắn đều ở trong Văn viện.

Những việc đã trải qua từ khi xuất đạo cho đến nay của Cố Dương đều đã sớm bị các thế lực bới ra đến không còn một mảnh, dùng nó để phân tích tính cách và phong cách hành sự của hắn.

Cho nên mấy người đều không hẹn mà cùng đi đến ngoài Văn viện, phô trương hiện thân lên vì để chuyện này mau chóng truyền đi.

Tiếp theo chỉ chờ Cố Dương hiện thân thôi.

Thật ra bọn họ không nắm chắc hoàn toàn, nhưng mà không có cách nào khác tốt hơn, chỉ có thể thử một lần.





“Tiểu tử này thật đúng là có thể gây tai họa!”

Trong một viện nào đó trong Văn viện, Cao Phàm ngẩng đầu lên nhìn mấy bóng dáng như có như không trên bầu trời, vẫn còn không quên trêu chọc nói, “So sánh với hắn, ngươi vào năm đó còn kém xa.”

Người ngồi ở bên cạnh hắn chính là Vũ Nhị, hắn không ngẩng đầu lên vẫn có thể ngửi được mùi vị vô cùng rõ ràng mà chỉ ngửi đã khiến cho hắn buồn nôn.

Hồng Nguyệt Đại Thánh chính là đầu sỏ năm đó đã hủy diệt căn cơ của hắn, khiến cho hắn biến thành hoạt tử nhân người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ.

Nàng lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn.

Nếu nói đắc tội với người khác, Vũ Nhị đã đắc tội các thế gia và môn phái mấy lần. Cuối cùng một vị cường giả Thiên Nhân xuống tay với hắn.

Năm đó Triệu thị huy động nhiều người như vậy đến vây diệt Vũ gia chính là vì lo lắng xuất hiện chuyện như Lâm gia.

Năm đó hắn cùng với Tần Vũ, còn có hai vị kia của Lâm gia và Trần gia được khen là võ giả có khả năng nhất bước vào Thiên Nhân.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Vũ gia bị diệt.

Đương nhiên, so sánh với Cố Dương, hắn chỉ có thể mặc cảm.

Thế mà lại khiến năm vị Thiên Nhân giết tới cửa.

Trận thế như vậy quả nhiên ngàn năm khó gặp.

Vây diệt Lâm Thiên Nhất năm đó, tứ đại thánh địa chỉ phái đi ba vị Thiên Nhân mà thôi.

Vũ Nhị nói, “Hy vọng tiểu tử kia đừng vờ ngớ ngẩn.”

“Yên tâm đi, tiểu tử kia tinh giống như quỷ, sao có thể chui đầu vào lưới được?” Dường như Cao Phàm không hề lo lắng.

Có Thủy Nguyệt động thiên đường lui này, bất cứ lúc nào bọn họ đều có thể bỏ chạy. Năm vị Thiên Nhân kia vốn không làm gì được bọn họ.

“Các ngươi muốn tìm ta sao? Ta tới rồi!”

Đúng lúc này, một giọng nói từ xa truyền đến, chính là Cố Dương.

Sắc mặt của Cao Phàm và Vũ Nhị đồng thời thay đổi.

Dù thế nào bọn họ đều không ngờ nổi Cố Dương thế mà lại thật sự chui đầu vào lưới.

Đó chính là năm vị Thiên Nhân, trong đó còn có tồn tại mạnh như Hồng Nguyệt Đại Thánh.

Hắn chạy về đây, đó không phải chui đầu vào lưới thì là gì?



Một câu nói này của Cố Dương vang vọng toàn bộ Thần Đô, một trăm vạn người của thành thị này đều nghe được rõ ràng.

Nam nhân kia, hắn thật sự đến rồi!

[… Ngươi đột phá đến Thiên Nhân cảnh đệ nhị giai…]

Khi Cố Dương tiến hành đến lần mô phỏng thứ hai mươi cuối cùng nhìn thấy được nhắc nhở như vậy, phấn chấn trong lòng.

Đệ nhất giai của Thiên Nhân cảnh chủ yếu là tích lũy Tiên Nguyên, đây là một quá trình dài dòng. Mặc dù vào thời đại Thượng Cổ cũng thường phải mất thời gian mấy trăm năm mới hoàn thành tích lũy này.

Tiên nguyên là một lực lượng cấp bậc càng cao, ẩn chứa nguyên thần của bản thân với tẩm bổ thân thể nhân tiên.

Mỗi một vị Thiên Nhân, tiên nguyên đều là độc nhất vô nhị.

Đến hiện giờ, sau đại kiếp nạn, thiên đạo sụp đổ, kể cả nguyên khí trời đất cũng trở nên càng ngày càng mỏng manh.

Phần lớn Thiên Nhân đến suốt cuộc đời đều không thể hoàn thành tích lũy này, vượt qua cửa ải khó khăn này.

Giống như Từ Thiên Hành, hơn hai ngàn năm rồi vẫn lưu lại ở đệ nhất giai.

Có quả bàn đào này, hắn rút ngắn quá trình tích lũy này đến hai trăm năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận