Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 274: Hoàng Tuyền động thiên

Chương 274: Hoàng Tuyền động thiên

Ngụy trang phù trên người hắn không lừa gạt được quỷ vật Kim Đan cấp.

Lúc này, khuôn mặt kia đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay về phía hắn, tiếng khóc cũng ngừng lại, nhìn thẳng vào hắn.

Xong rồi!

Đầu óc Ngụy Hổ trống rỗng.

Rầm!

Đúng lúc này, một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, một cước dẫm nát cái đầu này.

Rắc một tiếng, quỷ vật Kim Đan cảnh kia tan vỡ ra giống như bọt biển, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Ngụy Hổ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam một nữ, trên người không nhiễm một hạt bụi, khí chất xuất trần thoát tục, giống như thần tiên.

Hắn há hốc miệng, tỏ vẻ khiếp sợ, còn khoa trương hơn cả mới vừa rồi khi nhìn thấy quỷ vật.

Nam tử kia mở miệng nói: “Xin chào, bọn ta lạc đường, làm phiền ngươi dẫn chúng ta vào thành.”

Vẻ mặt Ngụy Hổ vẫn dại ra, căn bản không nghe được hắn nói cái gì.

Nữ tử nhỏ giọng nói: “Có phải hắn sợ đến choáng váng rồi không?”

Lúc này, cuối cùng Ngụy Hổ cũng mở miệng, lắp bắp nói: “Các ngươi… là thần tiên sao?”

Thế giới này có thần tiên sao?

Nếu là trước kia thì Ngụy Hổ nhất định sẽ xì mũi coi thường vấn đề này.

Nếu trên đời này thật sự có thần tiên, làm sao nhân gian có thể biến thành địa ngục như vậy được?

Nhưng mà hiện giờ hắn lại dao động.

Theo hắn, đôi nam nữ trước mắt này giống như thần tiên trong truyền thuyết vậy, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, trên người không hề có bất cứ dấu vết ô nhiễm nào.

Phải biết rằng ngay cả người thủ hộ của Mộc Hoang thành, Mộc Hoang lão nhân Nguyên Anh cảnh, dưới quỷ vật ô nhiễm, nửa thân thể đã biến thành quái vật rồi.

Dáng vẻ của hắn hiện giờ, thay vì nói là tu sĩ còn không bằng nói là yêu ma.

Nam nhân trước mắt này có thể một cước tiêu diệt quỷ vật Kim Đan cấp, tu vi ít nhất phải trên Nguyên Anh, nhưng lại không bị ô nhiễm gì cả.

Ngoại trừ thần tiên ra, hắn không tìm được lời giải thích nào khác.

Hai canh giờ sau, cuối cùng bọn họ đã về tới Mộc Hoang thành.

Khi vào thành, Ngụy Hổ giao thẻ bài thân phận của mình cho thủ vệ kiểm tra.

Thủ vệ chỉ vào nam nữ ở sau lưng hắn: “Bọn họ thì sao?”

Ngụy Hổ vội nói: “Bọn họ là bằng hữu thâm giao của ta, ta bảo đảm thay bọn họ.”

Thủ vệ lấy ra một cái gương đồng, chiếu lên trên người hai người, không khỏi kinh hô một tiếng: “Không hề bị ô nhiễm gì? Không phải là gương hỏng rồi chứ?”

Nói xong, hắn lại chiếu gương đồng lên trên người Ngụy Hổ, chỉ thấy trên gương xuất hiện một đám hắc khí đặc quánh.

“Trình độ ô nhiễm trung độ, không hỏng mà.”

Thủ vệ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đôi nam nữ này.

Hắn thủ thành ở nơi này lâu như vậy rồi, chưa từng gặp phải ai không bị ô nhiễm, cho dù là người thường không có bất cứ tu vi gì, ít nhất cũng bị ô nhiễm mức độ cạn.

Hai người này có gì đó không đúng.

Khi có bất thường tức là có gì đó kỳ lạ!

Hắn không dám tự tiện làm chủ, vội vàng thông báo lên cấp trên.

Chẳng mấy chốc, việc này đã làm kinh động đến cấp cao ở Mộc Hoang thành.

“Đúng là phiền phức.”

Đôi nam nữ từ trên trời giáng xuống, cứu Ngụy Hổ này chính là Cố Dương và Hi Hoàng.

Vừa tiến vào thế giới này, Cố Dương suýt chút nữa cho rằng mình đã rơi vào trong hố phân.

Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối.

Điều đáng sợ hơn chính là, nguyên khí trời đất ở nơi này có độc.

Hắn chỉ cần hít thở một hơi thôi, một loại độc tố kỳ dị đã bắt đầu ăn mòn chân nguyên của hắn.

Tuy rằng lập tức bị chân nguyên của hắn đốt cháy sạch sẽ, nhưng ở trong hoàn cảnh như vậy vẫn khiến cho hắn có một cảm giác không an toàn mãnh liệt.

Từ sau khi đó, hắn đã ngừng thở.

Cảnh giới hiện giờ của hắn đã sớm không cần hô hấp, nhưng mà một khi như vậy, chân nguyên bị tiêu hao đã không cách nào được bổ sung, dùng tí nào hết tí đó.

Cuối cùng Cố Dương cũng đã biết được vì sao ở trong mô phỏng, hắn ở lại nơi này đến mười năm nhưng tu vi không tiến mà lại lùi.

Nơi khủng bố như vậy, không bị độc chết đã không tệ rồi.

“Rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng nổi đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến thế giới này biến thành như vậy.

Lúc đó hắn đã định rút lui giữa đường.

Mãi cho đến hắn phát hiện ra một quỷ vật, thứ kia quả thật vô cùng quỷ dị.

Hắn dùng một cước dẫm nát quỷ vật, lấy chân nguyên giết chết nó, sau đó nhận được hai điểm năng lượng.

Chà, quá thơm đi!

Chuyện tiếp theo hợp với lẽ thường.

Cố Dương bảo người mình đã thuận tay cứu dẫn bọn họ đến thành thị gần nhất.

Vừa khéo ở chỗ là ngôn ngữ của thế giới này lại cực kỳ tương tự với ngôn ngữ của Đại Chu, về cơ bản là một loại ngôn ngữ.

Sau đó bọn họ bị chặn ngoài cửa thành.

Nguyên nhân rất đơn giản, trên người bọn họ không hề bị ô nhiễm, chuyện này rất khác thường.

Giống như trong một đàn gà đang đi kiếm ăn đột nhiên xuất hiện hai con phượng hoàng vậy, đương nhiên sẽ thu hút ánh mắt của đàn gà.

Không bao lâu sau, một lão giả toàn thân bao phủ trong áo bào đen xuất hiện trước mặt bọn họ.

Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Cố Dương suýt chút nữa vung đao chém tới.

Khí tức hỗn loạn và điên cuồng trên thân thể người này gần giống với quỷ vật, điểm khác biệt duy nhất là trong mắt hắn còn có thần trí.

Rốt cuộc tên này vẫn là người hay đã là quỷ vậy?

Cố Dương thật sự nhìn mà than thở, khí tức trên thân thể hỗn loạn và điên cuồng như vậy, nhưng lại vẫn có thể sống sót.

Khi người nọ nhìn thấy Cố Dương và Hi Hoàng, trong mắt lóe lên vẻ cực kỳ phức tạp, đột nhiên trong y phục có thứ gì đó thò ra.

“Roẹt” một tiếng, áo choàng bị xé rách, một con sâu màu xanh to bằng cánh tay trẻ con trong miệng mọc đầy răng nanh chui ra.

“Hàn chấp sự mất kiểm soát!”

Không biết ai đã gầm lên như vậy, người xung quanh lập tức điên cuồng chạy trốn đi.

Cố Dương cũng rút Phượng Vũ đao ra, đang định ra tay.

Chỉ thấy người nọ giơ tay chém xuống, chặt đứt con sâu màu xanh thò ra trên người, lượng lớn dịch nhờn màu xanh chảy ra từ miệng vết thương, rơi xuống mặt đất vang lên âm thanh tí tách, bốc lên lượng lớn sương khói màu xanh.

Hắn hé miệng phun ra một ngọn lửa, trong mùi khét lẹt, miệng vết thương bị nướng cháy, cuối cùng không còn chảy ra dịch nhờn nữa.

Làm xong việc này, lão giả giống như không có việc gì, tỏ vẻ hiền lành nói: “Khiến hai vị đạo hữu chê cười, Mộc tiền bối muốn gặp hai vị, kính xin dời bước một chuyến.”

Hi Hoàng theo bản năng lùi lại một bước, cảnh tượng mới vừa rồi thật sự dọa sợ nàng không nhẹ.

Cố Dương nhìn mà da đầu đều run lên, đây thật sự không phải là yêu ma sao?

“Mời dẫn đường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận