Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 579: Lại vào Thiên Khư

Chương 579: Lại vào Thiên Khư

Người đó tên là gì nhỉ?

A, hắn không hỏi.

“Văn viện.” Cố Dương ngược lại muốn nhìn xem thằng cha này cuối cùng sẽ làm như thế nào nên báo ra một cái tên.

Thật sự mà nói, hắn có thể xem như không môn không phái, công pháp tu luyện trên cơ bản đều có được khi ở trong mô phỏng.

Chỉ có Trảm Huyền kiếm pháp là được viện trưởng truyền thụ cho.

Hiện giờ môn kiếm pháp này là thủ đoạn đối phó với địch mạnh mẽ nhất mà hắn có, nếu phải nói hắn thuộc về môn phái nào, vẫn là Văn viện đi.

Trong lòng Thái tử Thành càng thêm chắc chắn, người này rất có thể đã dùng biện pháp đặc thù nào đó giấu giếm được cảm giác của hắn. Không phải là tu sĩ Hóa Thần.

Đây là phán đoán được đưa ra sau khi tổng hợp nhiều phương diện.

Cho dù có sơ sẩy, hắn đều không sợ.

Có được món đồ kia, cho dù gặp phải Bích Thủy chân nhân hoặc Thân Bất Lệnh tu sĩ Hóa Thần già đời kia, hắn đều chắc chắn chạy thoát được.

Thái tử Thành dù sao không tình nguyện bỏ lỡ mất cơ duyên như vậy, nên nói, “Các hạ có thể bỏ thứ yêu thích được không, tặng mấy nữ nhân này cho trẫm, thù lao trẫm đưa cho tuyệt đối có thể khiến các hạ vừa lòng.”

Nụ cười trên mặt Cố Dương biến mất, quay đầu hỏi Sở Tích Nguyệt, “Ngươi định xử trí tên ngu xuẩn này như thế nào?”

Sở Tích Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt lưu chuyển, nói, “Ngươi làm chủ đi.”

“Thủy Nguyệt động thiên khó khăn lắm mới lại xuất hiện một vị Hóa Thần, ta vốn không muốn giết người đâu.” Hắn nhẹ nhàng lắc đầu.

Những ngày này, hắn ở bên cạnh các nàng Sở Tích Nguyệt và Tô Thanh Chỉ, ở trong ôn nhu hương, lòng dạ đều trở nên bình thản rồi, không nghĩ đến những chuyện đánh giết này.

Có khi ngẫm lại, cứ tiếp tục sinh hoạt như vậy với các nàng cũng rất tốt.

Hắn vốn là người hiện đại sinh ra trong thời đại hòa bình, nếu không phải bị xuyên không đến thế giới nguy hiểm này, chuyện không thích nhất chính là bạo lực.

Là hoàn cảnh ép buộc hắn phải trở thành một người sát phạt quyết đoán.

Vài ngày này đã khiến cho hắn tìm về một chút cảm giác nhàn nhã và thả lỏng khi sinh hoạt ở hiện đại.

Thế nhưng người ta lại cố tình tìm chết, một câu nói đã khơi dậy sát niệm trong lòng hắn.

“Có mấy lời, khi ngươi thốt ra khỏi miệng đã không cách nào cứu vãn được rồi.

Cố Dương đấm ra một quyền, đấm chính giữa ngực của Thái tử Thành, đánh dập nát thân thể hắn.

“Tiền bối lại có mặt ở đây.”

Hoàng Vĩnh Khang nhìn thấy Cố Dương xuất hiện, đầu tiên là vừa mừng vừa ngạc nhiên, ngay sau đó là ảo não.

Mừng ở chỗ có tiền bối ở đây, tự nhiên không phải lo Thái tử Thành kia.

Ở trong lòng hắn, tiền bối giống như tiên nhân này tự nhiên là cường giả Hóa Thần, kể cả U Minh lão tổ là lão quái vật đã tung hoành thiên hạ mấy trăm năm còn có thể thoải mái chém giết, làm sao có thể không phải là Hóa Thần được.

Ảo não chính là cơ hội biểu hiện tốt như vậy còn không nắm bắt được.

Nếu như mới vừa rồi bằng bất cứ giá nào liều chết bảo vệ Cố phủ ở trước mặt cường giả Hóa Thần, nói không chừng có thể ôm lên bắp đùi này, về sau còn có ai dám chọc đến bản thân nữa chứ?

Đáng tiếc thay, đáng tiếc.

Mặc dù Hoàng Vĩnh Khang có sư phụ, nhưng ở thế giới tu hành lão nhân là người ai cũng kêu đánh. Rõ ràng có tu vi Nguyên Anh, làm việc lại lén lút, không dám lộ bộ dạng ra.

Làm hại hắn mang theo tên tuổi thánh tử Ma môn, biến hắn thành gặp ai cũng kêu đánh.

Đừng nói ôm đùi lão nhân, đừng kéo chân sau của hắn đã không tệ rồi.

Trong lúc Hoàng Vĩnh Khang đang ảo não, đã nhìn thấy Cố tiền bối chỉ nói mấy câu với Thái tử Thành rồi không nói chuyện tiếp nữa, Cố tiền bối đột nhiên ra tay.

Một quyền đã đánh nát thân thể của Thái tử Thành, hóa thành một vũng máu.

“Cái này ——”

Một màn này khiến cho tròng mắt hắn thiếu chút nữa lồi ra, hoài nghi bản thân có phải đã xuất hiện ảo giác rồi không.

Ta không nhìn lầm đấy chứ?

Thái tử Thành đường đường cường giả Hóa Thần lại bị một quyền đánh chết?

Chuyện này sao có thể chứ?

Hoàng Vĩnh Khang ngây ngốc đứng ở đó, miệng há hốc, hoàn toàn ngơ ngác.



Ở bên kia, Thi Minh Nguyên không hề rời đi mà đứng lại tại chỗ, cũng nhìn thấy một màn Thái tử Thịnh bị miểu sát, cho dù hắn có chuẩn bị tâm lý thì vẫn co rụt mắt lại, khiếp sợ đến cực điểm.

Mặc dù Thái tử Thành mới vừa đột phá, nhưng cũng là Hóa Thần có tiếng có miếng.

Long bào hắn mặc ở trên người cũng là một pháp bảo thuần dương, pháp bảo tầm thường đều khó mà làm tổn hại đến nó chút nào. Thế mà lại không ngăn cản được một quyền của người kia.

Thực lực của người này còn đáng sợ hơn cả theo lời sư tôn.

Giết tu sĩ Hóa Thần giống như giết gà.

Trên thế giới này, vì sao lại có cường giả có thể khủng bố như vậy chứ?

Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn hơi mờ mịt, đạo tâm đều hơi dao động.

Hắn và Thái tử Thành là đối thủ cạnh tranh, lại khích lệ lẫn nhau.

Sau này hắn đột phá đến Hóa Thần kỳ, không hề kém hơn Thái tử Thành hiện giờ bao nhiêu, nhưng kể cả một quyền của người ta đều không chặn được. Tu hành như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?





Một quyền này của Cố Dương đánh cực kỳ thoải mái.

Thằng cha này một tu sĩ lại dám đứng trước mặt hắn, khoảng cách gần như vậy, hắn không cần đến vũ khí, cũng không cần chiêu thức gì cả, trực tiếp đấm một quyền qua.

Tiên nguyên hộ thể gì đó, pháp bảo gì đó, tất cả đều vô dụng.

Đánh thái tử kia thành một vũng máu, kể cả một cục máu hoàn chỉnh đều không tìm thấy được.

Chỉ thấy một đường kim quang chợt lóe lên, thứ gì đó cuộn lại cùng với nguyên anh đã nhanh như tia chớp bay đi.

“Hả?”

Cố Dương hơi ngoài ý muốn, một quyền này vốn đủ để phá hủy cả thân thể lẫn nguyên thần của đối phương.

Không nghĩ tới nguyên thần của hắn thế mà lại chạy thoát ra ngoài, hình như được một pháp bảo bảo vệ cho.

“Định chạy?”

Hắn lấy Nhân Hoàng kiếm từ trong không gian ngự thú ra, chém ra một kiếm cách không.

Chiêu thức thứ ba của Thiên Vấn Cửu Đao, Thế Thôn Hoàn Vũ!

Đao pháp này, hắn dùng Nhân Hoàng kiếm đánh ra, uy lực không hề giảm bớt chút nào.

Đao ý vượt qua không gian, chém trúng điểm sáng kia.

[Nhận được một mảnh nhỏ, số lượng mảnh nhỏ trước mắt: Mười mảnh.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận