Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 286: Thất Mệnh Bổ Thiên đan (2)

Chương 286: Thất Mệnh Bổ Thiên đan (2)

Bên trong Thủy Nguyệt động thiên, tài nguyên pháp khí phong phú hơn Đại Chu không biết bao nhiêu lần, gần như mỗi Thần Thông cảnh đều có một món linh khí, ngay cả tu sĩ Kim Đan cảnh cũng có rất nhiều pháp khí trong tay.

Chẳng qua bây giờ hắn bị Cổ Giang kiếm phái truy sát, đây chính là môn phái lớn mạnh có Thiên Nhân tọa trấn.

Điều càng quan trọng hơn chính là, môn phái này hoàn toàn không nói lý lẽ, lại phái bốn vị cường giả tương đương với Bất Lậu cảnh đi truy sát một Kim Thân cảnh như hắn.

Quá nguy hiểm.

Tạm thời đừng đi thì tốt hơn.

Còn về Hoàng Tuyền động thiên cũng không tệ, nơi đó có vô số quỷ vật, dựa vào thực lực hiện giờ của hắn, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng “cày quái”.

Nhưng mà nói không chừng quỷ vật Bất Lậu cảnh kia vẫn đang ở gần đó, nếu thật sự đi, vậy thì chính là tự tìm đường chết.

Đó chính là quỷ vật Bất Lậu cảnh đỉnh phong, bây giờ hắn hoàn toàn không phải là đối thủ.

“Hai thế giới động thiên đều không thể đi, chẳng lẽ phải đi tìm Tào Y Y?”

Cố Dương sầu lo suy nghĩ.

Ngoài hai động thiên này ra, hắn chỉ có thể nghĩ đến Vạn Tượng động thiên nữa thôi.

Vấn đề là Tào gia là chó săn của Xích Minh thiên, liệu đến Tào gia có phải là chui đầu vào lưới?

Trước đó vị kia của Xích Minh thiên chưa từng xuất hiện, cũng không có nghĩa là bây giờ hắn sẽ không xuất hiện.

Hơn nữa đầu óc Tào Y Y cũng không được bình thường, mỗi lần dẫn hắn vào Vạn Tượng động thiên xong đều sẽ hủy chìa khóa.

Rất có thể Vạn Tượng động thiên còn nguy hiểm hơn Thủy Nguyệt động thiên.



“Ồ?”

Ngay khi Cố Dương đang tự hỏi bước tiếp theo nên làm thế nào thì cảm nhận được một khí tức khá quen thuộc.

“Vậy mà lại là nàng?”

Hắn lập tức nhận ra, đây là khí tức của cao thủ nhất phẩm bên người Sở Tích Nguyệt.

Trước đó, người này vẫn luôn ẩn nấp trong chỗ tối, chưa bao giờ hiện thân, nhưng cũng từng để lộ một chút khí tức, dọa một vị cao thủ nhất phẩm của Lâm gia sợ hãi bỏ chạy.

Vì vậy Cố Dương vẫn nhớ rõ.

Hắn vui mừng: “Không ngờ Tích Nguyệt cũng ở trong tòa thành này.”

Nếu hộ vệ này ở đây, vậy chắc chắn Sở Tích Nguyệt cũng ở đây.

Ở trong mô phỏng lúc trước, Sở Tích Nguyệt từng gặp tập kích, hắn còn đang lo lắng không biết đi đâu tìm nàng, không ngờ lại gặp ở nơi này.

Vậy thì không thể tốt hơn rồi.

Nhưng mà Cố Dương cũng không vội ra gặp mặt nàng, dự định ở bên cạnh âm thầm bảo vệ, tránh cho bứt dây động rừng.



“Tiểu di, sao rồi?”

Trong một căn nhà cách đó hơn nửa tòa thành, Sở Tích Nguyệt đeo khăn che mặt, khoác áo choàng màu đen, thấy sắc mặt tiểu di không đúng, căng thẳng hỏi.

Sở Ngân Tinh sa sầm mặt mày, lắc đầu nói: “Chắc hẳn không phải là người của Vân Sơn phái.”

Sở Tích Nguyệt im lặng một lát, lấy một món đồ từ trong ngực ra, trịnh trọng giao vào tay nàng, nói: “Tiểu di, mục tiêu của Vân Sơn phái là ta, ta dẫn họ rời đi, ngươi mang thứ này về La châu…”

“Ta từ chối.”

Sở Ngân Tinh quả quyết nói, trong giọng điệu không cho cơ hội thương lượng.

Sở Tích Nguyệt lo lắng nói: “Vân Sơn phái có một vị cường giả Pháp Lực nhị trọng, chúng ta căn bản không trốn thoát, một mình ngươi đi thì còn có cơ hội, dựa vào thân phận của ta, bọn họ không dám làm gì ta đâu.”

“Sứ mệnh duy nhất của ta chính là bảo vệ an toàn cho ngươi.”

“Tiểu di, ngươi hẳn phải biết, món đồ này quan trọng với lão tổ như thế nào.”

“Không được là không được, ta đã truyền tin tức ra ngoài, không lâu sau sẽ có viện binh đuổi đến.”

Sở Tích Nguyệt nóng ruột dậm chân: “Tin tức truyền ra có nhanh đến đâu cũng không thể nào nhanh hơn Vân Sơn phái.”

Cho dù nàng nói như thế nào, Sở Ngân Tinh đều không nghe theo, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.

Sở Tích Nguyệt đành phải chán nản từ bỏ.

Nàng biết, một mình tiểu di, khả năng trốn thoát cũng không lớn.

Vân Sơn phái là một trong những môn phái có thực lực lớn mạnh nhất bên dưới sáu môn phái lớn, hùng bá Khánh châu.

Trong môn có một cường giả Pháp Lực nhị trọng tọa trấn, người bình thường cũng không dám chọc vào môn phái này.

Khánh châu nằm ở phía tây bắc của Đại Chu, hẻo lánh hoang vu, đệ tử của Vân Sơn phái cũng hiếm khi rời khỏi Khánh châu, có thể nói là yên phận ở trong một vùng.

Từ nửa năm trước, sau khi chia tay với Cố Dương, Sở Tích Nguyệt ngao du khắp nơi, đi về phía bắc, tháng trước đã đến Khánh châu.

Trong lúc vô tình, nàng xông vào trong bí cảnh, cơ duyên xảo hợp mở được động phủ bên trong bí cảnh, lấy được một viên đan dược tên là “Thất Mệnh Bổ Thiên đan”.

Dựa theo giới thiệu trên quyển sách trong động phủ, đan dược này có thể kéo dài ba trăm năm tuổi thọ cho tu sĩ Thần Thông cảnh trở lên.

Lấy được đan dược này, Sở Tích Nguyệt mừng như nhặt được chí bảo.

Nàng biết, lão tổ đã sống hơn một nghìn năm, với tuổi thọ của Bất Lậu cảnh, cũng sắp đi đến cuối cùng rồi.

Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến gia tộc đồng ý cầu hôn của Tần gia.

Minh Nguyệt đao cực kỳ quan trọng đối với lão tổ, Sở gia căn bản không thể làm gì khác hơn.

Bây giờ, nàng lấy được thần đan Thượng Cổ có thể kéo dài tuổi thọ, vậy thì chuyện đã khác rồi, nói không chừng sẽ khiến lão tổ thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra.

Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn bị người của Vân Sơn phái phát hiện.

Sau khi rời khỏi bí cảnh kia, nàng và tiểu di chạy một mạch về Tề châu, nhưng vẫn không chắc có thể trốn thoát được truy đuổi của Vân Sơn phái.

Nơi giao nhau giữa Tề châu với Khánh châu là Đông Nguyệt thành.

Vài nhân vật quan trọng trong Vân Sơn phái đang cung kính đứng ở ngoài thành, giống như đang đợi người nào đó.

Trong ánh trăng, một bóng dáng đáp xuống từ trên trời.

Tất cả mọi người bao gồm cả chưởng môn của Vân Sơn phái đều vái lạy: “Cung nghênh sư tổ!”

Người đến mặc áo xanh, hai bên tóc mai nhiễm màu sương, nhìn dáng vẻ là một người trung niên, trên mặt mang theo vẻ u uất không tan, khiến cho người ta có cảm giác tang thương.

Người này chính là tổ sư sáng lập ra môn phái Vân Sơn phái, Lục Vân Sơn.

Người ở đây đều là đồ tử đồ tôn của hắn.

Trong tay Lục Vân Sơn cầm một thanh kiếm, kiếm khí bắn lên trời. Trong mắt mấy người ở đây đều lóe lên vẻ đau đớn, đều không chịu nổi đường kiếm khí này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận