Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 506: Đánh sâu vào Thiên Nhân (2)

Chương 506: Đánh sâu vào Thiên Nhân (2)

Hắn hỏi, “Tại sao lại biến thành như bây giờ?”

“Đoán chừng lúc trước khi đại kiếp nạn giáng xuống, vì đề phòng toàn bộ Thủy Nguyệt động thiên sụp đổ, Thủy Nguyệt tông dùng Sơn Hà đồ là chí bảo trấn tông của mình ngăn cách ra một khu vực quan trọng nhất. Chính là Thủy Nguyệt động thiên hiện giờ.”

Cuối cùng có một chút thiết thực rồi.

Cố Dương lại hỏi một vài vấn đề về thời Thượng Cổ, vừa bay về phía Thiên Khư.

“Chủ nhân định đi Thiên Khư sao?”

Đột nhiên, nguyên linh của U Minh đồ chủ động hỏi.

“Đúng.”

“Nơi đó vốn là sơn môn của Thủy Nguyệt tông, sau này không biết xảy ra chuyện gì, lại biến thành một chiến trường Thiên Tiên, đánh đến không gian sụp đổ, kể cả Sơn Hà đồ đều bị phá vỡ.”

Cố Dương ngạc nhiên nói, “Sao ngươi lại biết rõ ràng việc này như vậy?”

“Lại một chủ nhân trước nữa của tiểu nhân từng thăm dò trong đó rất nhiều lần, cuối cùng chết ở trong đó.”

“Vậy có phải ngươi rất quen thuộc nơi đó không?”

“Quen thuộc cũng vô dụng, không gian bên trong đã sớm bị phá thành mảnh nhỏ, trở nên cực kỳ không ổn định, thường cách một đoạn thời gian sẽ phát sinh biến hóa, không có chút quy luật nào đáng nói.”



Trong lúc Cố Dương và nguyên linh nói chuyện đã đến bên ngoài Thiên Khư, hắn lại hơi chần chừ.

Nếu như nói không gian bên trong Thiên Khư có thể phát sinh biến hóa bất cứ lúc nào, vậy kết quả trong lần mô phỏng trước đó sẽ không chuẩn xác.

Dù sao, trong mô phỏng hắn không hề chạm trán U Minh lão tổ, cũng không có được U Minh đồ.

Một biến hóa rất nhỏ đều sẽ gây ra hiệu ứng hồ điệp, huống hồ là một nơi vốn không hề ổn định như vậy.

Hắn nghĩ đến đây, mở hệ thống ra.

[Có sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao năm trăm điểm năng lượng.]

“Có.”

[…]

Một lát sau, hắn không do dự nữa, bay tới trước, rất nhanh đã tiến vào phạm vi của Thiên Khư.

Đập vào tầm nhìn nơi đâu cũng đều là một đống hoang tàn, đây chính là nguyên nhân nơi này có tên Thiên Khư.

Dựa theo cách nói của nguyên linh U Minh đồ, nơi này vốn là sơn môn của Thủy Nguyệt tông, sau này bởi vì đại chiến giữa Thiên Tiên đã làm hỏng nơi này.

Như vậy tính ra chuyện phát sinh sau khi thiên đạo sụp đổ.

Dưới tình huống thiên đạo đã chết rồi, vì sao những Thiên Tiên đó còn muốn ra tay quá nặng?

Phải biết rằng sau khi thiên đạo chết, người có tu vi càng cao thì ảnh hưởng phải chịu càng lớn, dưới tình huống đó, không định cẩu sống tiếp, ngược lại đánh ngươi chết ta sống với người khác, toan tính gì đây?

Chẳng lẽ vì Sơn Hà đồ chí bảo đó?

Cố Dương thầm nghĩ trong lòng, lực chú ý lại cực kỳ tập trung, cẩn thận quan sát tất cả bốn phía.

Đồng thời hắn mượn dùng thần thông của Chúc Long, con mắt Chúc Long có thể tránh dữ tìm lành, bằng vào cảm ứng trong huyết mạch, từ trong tối tăm có thể biết được vị trí đại khái của thi thể Chúc Long kia.

Trong mô phỏng, số lần hắn đến Thiên Khư không nhiều, nhưng lại như thường có thể tìm được thi thể của Chúc Long, chuyện này không phải không có nguyên nhân.

Chính vì dựa vào liên hệ huyết mạch giữa hóa thân Chúc Long của hắn với thi thể kia.

Tuy rằng Thiên Khư nguy hiểm, nhưng lấy thực lực của Cố Dương hiện giờ, chỉ cần không phải cố ý tìm đường chết thì không hề nguy hiểm gì.



Một ngày sau, trong lòng hắn đột nhiên có một cảm giác mãnh liệt, ngay từ một hướng kia.

Hắn bay về phương hướng đó, sau khi tránh được vài khe hở không gian rất khó phát hiện, xâm nhập vào trong một mảnh không gian nhỏ. Bên trong có một thi thể vĩ đại.

“Thi thể Chúc Long!”

Nguyên linh của U Minh đồ đột nhiên xông ra, giọng điệu tương đối kinh ngạc, “Sao nó lại chết ở đây?”

Cố Dương hỏi, “Ngươi nhận ra nó?”

“Thần thú Thượng Cổ, là tồn tại chỉ đứng sau vài vị đế quân. Giữa tam giới là cường giả có tiếng tăm lừng lẫy.” Nguyên linh của U Minh đồ nói, “Đáng tiếc, thời gian nó chết đã quá dài rồi, cọ rửa của thời gian vạn năm khiến đạo uẩn trên thân thể nó đều tiêu tán rồi.”

Cố Dương dừng lại trên đỉnh đầu của thi thể Chúc Long, lấy Nhân Hoàng kiếm ra, bổ đầu lâu của nó ra.

Giống như lời nguyên linh nói, đạo uẩn của thi thể Chúc Long này đã hoàn toàn tiêu tán, nếu không, chỉ dựa vào thực lực hiện giờ của hắn thì không thể cắt da của nó được.

Bộ phận quan trọng nhất của Chúc Long chính là đầu, sau khi cắt da ra, bên trong chính là phần thịt đã hoàn toàn khô héo.



Cố Dương tìm nửa ngày, thành công lấy ra được tám giọt tinh huyết từ trong thi thể.

Thứ quan trọng nhất tới tay.

Tiếp theo hắn ấn tay lên trên xác chết của Chúc Long.

[Kiểm tra được nguồn năng lượng, có bổ sung năng lượng không?]

“Có.”

[Nạp năng lượng thành công, nhận được hai ngàn điểm năng lượng, số dư trước mắt năm ngàn tám trăm điểm.]

Hai ngàn điểm!

Đây là một khoản thu hoạch riêng lớn nhất từ trước đến nay của hắn.

Không hổ là thi thể của thần thú Thượng Cổ, cho dù đã chết một vạn năm vẫn đáng giá nhiều như vậy.

Nếu như là lúc mới vừa chết…

Cố Dương lắc đầu, không tiếp tục nghĩ nữa.

Là lúc nên rời đi rồi.

Tiếp theo mới là khảo nghiệm.



Quá trình rời khỏi Thiên Khư của Cố Dương tương đối thuận lợi, con mắt Chúc Long có thể nhìn thấu hư thực, ở trong hoàn cảnh như vậy vừa vặn phát huy ra được tác dụng lớn nhất.

Hắn bay về phía lúc đã đến, chuẩn bị đi tìm Diệp Lăng Ba.

Tính toán thời gian cũng không sai biệt lắm.

Vong Ưu sơn!

Địa bàn vốn thuộc về Vong Ưu lão tổ, trước kia đã từng hiển hách một thời.

Sau này toàn bộ sơn môn bị người ta bưng đi. Mà Vong Ưu lão tổ làm môn chủ lại không dám đánh dù chỉ một cái rắm, kể cả sơn môn đều không dám về, từ đó mai danh ẩn tích.

Còn Vong Ưu sơn cũng biến thành một nơi vô chủ.

Trên một ngọn núi nào đó ít dấu chân người, Diệp Lăng Ba nhìn chưởng giáo Đạo môn ngồi xếp bằng trong sơn động, ánh mắt không dời đi một lúc nào.

Văn Giác lúc này đã tìm được con đường của mình, sắp bước ra một bước kia, cũng là một bước mấu chốt nhất.

Diệp Lăng Ba có thể tận mắt chứng kiến quá trình này, là vận may của nàng.

Giờ phút này, tròng mắt của nàng biến thành màu trắng tinh, lóe lên quang mang, nhìn chằm chằm vào Văn Giác đang ngồi trong sơn động.

Một luồng dao động mắt thường không cách nào nhìn thấy được đang chấn động ra từ trên người Văn Giác, không ngừng khuếch tán ra ngoài, cuối cùng kinh động đến vài tồn tại mạnh mẽ nhất của thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận