Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 250: Thắng quen rồi

Chương 250: Thắng quen rồi

[Lạc vương đã tìm đến, đánh hoàng đế ra khỏi hoàng cung, chưởng giáo Đạo môn ra tay trấn áp hoàng đế.]

[Ngươi bị mấy vị cường giả Pháp Lực cảnh vây công, yếu không địch lại mạnh, chết trận tại chỗ, hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]

Cố Dương xem xong lần mô phỏng này, hít vào một hơi.

Đây là cái giá trả cho việc cứu vớt thế giới sao?

Làm anh hùng, quả nhiên không có kết cục tốt.

Thành công cứu viện trưởng, ngăn cản vị kia của Xích Minh thiên giáng lâm Thần Đô.

Kết quả hắn lại bị tế thiên.

Hắn đi đâu để nói lý đây?

Vả lại vì sao Diệp Lăng Ba không để cho hắn ở lại thế giới này chứ?

Cố Dương liếc nhìn Diệp Lăng Ba đang ngồi xuống bên cạnh, trong lòng hơi nghi hoặc.

Hắn vốn định ở lại đây, xem thử xem có thể ở lại nơi này bao lâu, có thể coi nơi đây là một đường lui không.

Ai biết Diệp Lăng Ba lại không cho hắn cơ hội.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm hai mươi hai tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm hai mươi hai tuổi.]

[Ba, trí tuệ cuộc đời năm hai mươi hai tuổi.]

“Ta chọn ba.”

Hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc mấy vị Pháp Lực cảnh kia có thù hận sâu nặng gì với hắn, sao lại liên thủ làm thịt hắn.

Nhất thời, trong đầu hắn xuất hiện thêm rất nhiều ký ức.

Đó chính là cảnh tượng khi ba vị Pháp Lực cảnh vây công.

Tào gia!

Cao gia!

Còn có một vị cung nữ!

Ba vị Pháp Lực cảnh này này liên thủ đối phó với hắn, không hề nói võ đức, dáng vẻ không giết được hắn thề không bỏ qua.

Mấu chốt là phía bên mình lại không có ai đến giúp hắn cả.

Nếu là một vị Pháp Lực cảnh, hắn còn có thể nghĩ cách chạy thoát, nhưng đối mặt với ba vị cường giả Pháp Lực cảnh, hắn thật sự cho dù có mọc cánh cũng khó bay đi được, không bao lâu đã bị đánh chết rồi.

Cuối cùng, trong đầu của hắn chỉ còn lại một câu nói: “Làm anh hùng đều không có kết cục tốt đẹp.”

Thật sự rất thảm.

Cố Dương không tin, quyết định lại mô phỏng một lần nữa.

[Hai mươi hai tuổi…]

[Ngươi bỏ lại Diệp Lăng Ba, một mình tìm nơi trốn đi tu luyện.]

[Nửa năm sau, ngươi bắt đầu thăm dò thế giới này, gặp được một vị tu sĩ Kim Đan kỳ, người đó không nói một lời đã truy sát ngươi. Ngươi sử dụng Thần Hoàng Quyết mới thoát thân được.]

[Sau hai năm, ngươi gặp phải đủ loại truy sát. Một ngày kia, một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ ra tay, lấy pháp bảo vây khốn ngươi, bắt về tông môn.]

[Ngươi bị rơi vào khổ hình rút hồn luyện phách, nhận hết tra tấn mà chết, hưởng thọ hai mươi lăm tuổi.]

Thật ác độc!

Cố Dương nhìn kết cục của lần mô phỏng này, đã hiểu được phần nào vì sao Diệp Lăng Ba không để hắn ở lại đây.

Công pháp tu luyện của hắn vốn hoàn toàn không giống với thế giới này, bị tu sĩ cao giai của nơi này phát hiện, sẽ bị rơi vào vòng truy sát.

Kim Đan không được thì Nguyên Anh sẽ lên.

Nếu thực lực không đủ, ở lại thế giới này thì chẳng khác nào tự sát.

Thật ra trước khi mô phỏng, cảnh ngộ ở Vạn Tượng động thiên đã có thể nói rõ vấn đề.

Hiện giờ xem như hắn đã xác nhận được điều này.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[…]

Cố Dương chọn điều một, công lực tăng lên biên độ nhỏ.

Về phần “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết”, hắn vẫn nên nghe theo đề nghị của viện trưởng, tạm thời không luyện vội, chờ đến lúc có bản hoàn chỉnh rồi nói.

Diệp Lăng Ba đang ngồi ở bên cạnh hình như nhận ra điều gì đó, trợn mắt nhìn hắn, trong mắt ánh lên vẻ hơi kinh ngạc.

Rất nhanh, nàng đã nhắm mắt lại, bản thân tiếp tục tu luyện.



……

Bên kia, cạnh một con sông lớn, mấy nam nữ trẻ tuổi đang nói về chuyện ở Bất Quy sơn.

Một nữ tử trong đó nói: “Sư thúc, Bất Quy sơn kia thật sự có di bảo do Nguyên Anh lão quái để lại sao?”

Nam tử được gọi là sư thúc để một chòm râu, sau lưng đeo một thanh kiếm, khí độ siêu trần thoát tục, rõ ràng là một cường giả Kim Đan kỳ.

“Mấy trăm năm trước quả thật có một Nguyên Anh lão quái ẩn cư ở Bất Quy sơn, tự xưng là Vong Tình kiếm tiên, tu vi sâu không lường được. Nhưng mà hắn hiếm khi xuất thế, người biết đến hắn cũng không nhiều.”

Ánh mắt nữ tử kia sáng lên: “Nếu thật sự có di bảo của Nguyên Anh lão quái để lại, vậy đó là cơ duyên của chúng ta. Ta muốn xem thử xem đám tán tu này có dám cướp đồ từ chỗ Cổ Giang kiếm phái ta hay không.”

Cổ Giang kiếm phái là một trong tứ đại danh môn chính phái ở Thủy Nguyệt động thiên.

Mấy nam nữ trẻ tuổi này đều là đệ tử chân truyền của Cổ Giang kiếm phái, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi Trúc Cơ, tất nhiên đều kiêu căng ngạo mạn, không coi trọng mấy tán tu.

Một chuyến này bọn họ đi ra ngoài lịch lãm.

Mà nam tử Kim Đan kỳ tên là Lý Thượng, phụ trách bảo vệ an toàn cho bọn họ.

Lý Thượng nói: “Đừng quên mục tiêu hàng đầu của chúng ta là tìm Chiếu Nguyệt kiếm của Trương sư đệ về. Theo như Hắc Nha đạo nhân báo lại, Chiếu Nguyệt kiếm rơi vào trong tay một nam một nữ. Chúng ta liên tục lần theo dấu vết đến tận đây, tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác.”

Nữ tử kia nói: “Sư thúc, chuyện Bất Quy sơn xuất hiện di bảo của Nguyên Anh đã huyên náo ồn ào. Vậy nếu như đôi nam nữ kia ở gần đây, nói không chừng sẽ động lòng, chúng ta có thể đi thử vận may xem sao.”

Lý Thượng ngẫm nghĩ cảm thấy nàng nói cũng có lý, cho nên gật đầu đáp ứng.



Ngày hôm sau, Cố Dương để Diệp Lăng Ba ở lại đó, một mình đi tới Bất Quy sơn.

Nếu là động phủ có dính dáng đến cường giả Nguyên Anh kỳ, vậy thì chắc chắn sẽ có rất nhiều tán tu đến đây, tốt nhất không nên để nàng đi mạo hiểm.

Cố Dương bay thẳng đến, từ rất xa đã nhìn thấy một đường bảo quang phóng lên cao.

Bây giờ hắn mới hiểu được vì sao tin tức lại truyền ra, bởi lẽ ban ngày bảo quang kia đã sáng như vậy rồi, đến buổi tối ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Điều này cũng hợp tâm ý hắn: “Người đến càng nhiều càng tốt.”

Cố Dương tăng nhanh tốc độ, không hề che giấu hành tung của mình.

Lúc lập tức đến Bất Quy sơn, đột nhiên một tia sáng đen nhanh như tia chớp bay tới, đánh về phía hắn.

“Chậc!”

Một nam tử mặc áo bào màu đen nhảy ra từ bên đường, đắc ý cười nói: “Ha ha, hôm nay vận khí tốt, gặp được một con non… Phụt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận