Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 410: Khối Cửu Châu ấn thứ tám (2)

Chương 410: Khối Cửu Châu ấn thứ tám (2)

Giống như năm đó, hắn đã từng cảm nhận được tuyệt vọng hết lần này đến lần khác khi ở trước mặt nam nhân này.



“Vì sao không nói gì?”

Đột nhiên, Cao Trạch Khôn hơi mệt mỏi, đột nhiên ra tay.

Chỉ thấy trong không khí xuất hiện một dấu quyền khổng lồ đánh tới chính giữa sau lưng Cao Phàm, đánh bay hắn ra ngoài, đụng lên trên ngọn núi ở ngoài mấy dặm, nện thành một hố sâu.

Vèo!

Cao Trạch Khôn xuất hiện ở bên cạnh hố sâu kia, nhìn Cao Phàm trong hố sâu, nói: “Có phải ngươi rất hối hận vì đã bỏ lỡ cơ hội tốt để thành tựu Bất Lậu cảnh không?”

“Phi!”

Trong hố sâu, Cao Phàm phun ra một búng máu, dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, nói: “Cửu đệ, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra ngươi đã không còn là ngươi sao? Ngươi trước kia không phải như vậy…”

Lời còn chưa dứt, một bàn chân đã phóng đại ra ở trước mặt hắn.

Một tiếng “ầm” vang lên, hắn cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, thân thể không theo ý mình ngã xuống đất.

Với cảnh giới của hắn thì không chịu nổi lực lớn như vậy, trong đầu choáng váng dữ dội một phen.

Hắn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt của Cao Trạch Khôn ở ngay trước mặt.

“Tam ca à tam ca, sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy chứ? Ở thế giới này, tất cả đều là giả dối, chỉ có sức mạnh mới là chân thật thôi.”

“Nếu ngươi có sức mạnh như vậy, hiện giờ người nằm trên đất chính là ta rồi.”

Trong mắt hắn lộ ra một tầng quang mang màu đen, khiến lòng người khiếp sợ.

Lúc này, Cao Phàm cảm thấy trong tay trống không, khối Cửu Châu ấn vẫn luôn cầm trong tay đã bị lấy đi, trái tim không khỏi chùng xuống.

Lần này, hắn mạo hiểm như vậy trở về Cao gia chính là vì Cửu Châu ấn, khó khăn lắm mới trộm ra được, cuối cùng lại thành công dã tràng.

Thứ này đã bị Cao Trạch Khôn cướp đi, về sau Cố Dương lại muốn lấy được đã khó lại càng thêm khó.

Thiếu một khối Cửu Châu ấn, như vậy “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” của hắn vĩnh viễn không luyện thành được.



Cuối cùng, Cao Trạch Khôn đã thấy được vẻ hoảng sợ từ trong mắt hắn. Hắn lắc lắc khối Cửu Châu ấn kia ở trước mặt Cao Phàm, nói: “Xem ra tiểu tử tên Cố Dương kia thật sự rất quan trọng với ngươi.”

“Vì hắn, năm mươi năm kiên trì coi như công cốc.”

Năm mươi năm trước, Cao Phàm đã tự phong bế tu vi, chẳng những Cao gia không tra được tung tích của hắn, ngay cả thần tôn cũng không tìm thấy hắn.

Suốt năm mươi năm, Cao gia vẫn luôn tìm hắn, nhưng lại không thu hoạch được gì.

Cho tới hôm nay, hắn chui đầu vào lưới.

Mà mục đích chính là vì khối Cửu Châu ấn này.

Cao Trạch Khôn nhìn vào ánh mắt hắn, trong lòng cực kỳ đắc ý, biết mình cuối cùng đã nắm được điểm yếu của đối phương.

“Chẳng lẽ ngươi đang gửi gắm hy vọng tiểu tử kia có thể đánh bại thần tôn sao. Đúng là ngây thơ, Hạ đế năm đó còn chết dưới tay thần tôn, càng đừng nói đến một tiểu tử Pháp Lực cảnh?”

“Đợi đến khi hắn luyện thành Cửu Thiên Ngự Thần Quyết, thần tôn đã sớm thống nhất thế giới này rồi.”

Cao Phàm cảm thấy có một luồng sức mạnh lạnh như băng bắt đầu xâm nhập vào trong cơ thể hắn, pháp lực bị hắn áp chế năm mươi năm bắt đầu trở nên lạnh như băng dưới ảnh hưởng của sức mạnh lạnh như băng kia.

Nguyên thần của hắn cũng bắt đầu bị ảnh hưởng, thấy lạnh cả người, khiến cho hắn sinh ra một cảm giác tê dại.

Nguy rồi!

Tránh né năm mươi năm, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi vận mệnh như vậy.

Năm mươi năm trước, Cao Phàm đã phát hiện ra công pháp mà mình tu luyện có vấn đề rất lớn.

Lúc trước sau khi hắn đột phá đến Pháp Lực tam trọng thì lão tổ đã nói nên cử hành một nghi thức cho hắn, hỗ trợ hắn bước vào Bất Lậu cảnh.

Hắn ý thức được có gì đó không đúng, Bất Lậu cảnh là phải giải bí mật trong thân thể con người, chỉ có thể dựa vào bản thân, sao lại mượn dùng ngoại lực để hoàn thành chứ?

Cao Phàm biết, một khi cử hành nghi thức kia thì hắn sẽ không còn là mình nữa.

Công pháp mà hắn tu luyện, mục đích cuối cùng là khiến thân thể trở thành một cái lọ, có thể thừa nhận được sức mạnh của thần tôn.

Khi sức mạnh của thần tôn xuyên giới đến, rót vào trong cơ thể hắn, như vậy kết cục của hắn chính là trở thành một hóa thân của thần tôn.

Giống như lão tổ và vài vị tiền bối khác trong gia tộc.

Cao Phàm không đồng ý rơi vào kết cục như vậy, quyết đoán rời khỏi Cao gia, cao bay xa chạy, còn tự phong bế tu vi, mai danh ẩn tích.

Hiện giờ dưới bất đắc dĩ hắn giải trừ phong ấn, sau khi bị Cao Trạch Khôn đuổi theo, vị thần tôn kia cuối cùng không chịu bỏ qua hắn.

Lần này thật sự xong đời rồi.

Cao Phàm thầm cười khổ.

“Cố Dương, hy vọng về sau ngươi có thể giết tay tên kia…”

Đột nhiên, một ngọn lửa màu đỏ thẫm bay lên, che khuất Cao Trạch Khôn.

Phượng Hoàng chân hỏa!

Cao Phàm lập tức thoát khỏi sự khống chế của sức mạnh lạnh như băng này, trong lòng vừa mừng vừa sợ, quay đầu nhìn lại đã thấy một bóng dáng quen thuộc, đó chính là tiểu tử Cố Dương kia, bên người còn có một nữ tử dị tộc xinh đẹp đi theo.

Tiểu tử thối, đúng là đi đến đâu đều có mỹ nữ đi theo.

Sau khi Cố Dương rời khỏi Lâm Tân thành vẫn chưa trở về Thần Đô mà lại đi ngược về hướng bắc.

Phía bắc Lương châu là Vân châu, là địa bàn của Cao gia.

Tháng trước Cao Phàm nói muốn đi lấy Cửu Châu ấn, đến bây giờ vẫn không hề có động tĩnh gì.

Cộng thêm việc trong nhiều lần mô phỏng, Cao Phàm chưa từng giao khối Cửu Châu ấn kia cho hắn, bởi vậy hắn chưa học được một môn Cửu Thiên Ngự Thần Quyết mới.

Hiển nhiên, lão Cao nhất định đã xảy ra chuyện rồi.

Lúc trước hắn hoặc không đủ thực lực, hoặc không thể phân thân.

Hiện giờ tạm thời không cần lo lắng đến sự truy sát của Triêu Dương Đại Thánh, chuyện khác cũng đã xử lý tạm ổn, hắn quyết định đi đến Cao gia thăm dò.

Nói đến Cao gia, có thể nói gia tộc này có lịch sử lâu đời nhất trong chín gia tộc lớn trong thiên hạ.

Giống như La gia, vào thời Hạ triều, Cao gia chính là danh môn vọng tộc, công khanh nhiều thế hệ.

Chỉ có thể nói, vị lão tổ của Cao gia kia có năng lực rất cường đại, lúc thấy Hạ triều sắp sụp đổ bèn quyết đoán thay đổi chỗ dựa, quay đầu sang thần phục bên Xích Minh thiên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận