Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 547: Một đường hy vọng

Chương 547: Một đường hy vọng

Bởi vậy Cố Dương sinh ra một ý niệm to gan, có lẽ quỷ vật Thiên Nhân này phát hiện quỷ vật của khu vực này đã chết sạch nên mới đến đây. Để quét sạch uy hiếp đã diệt sạch quỷ vật.

Nếu quả thật là như vậy, quỷ vật này còn khủng bố hơn trong dự đoán của hắn.

Quỷ vật của thế giới này đã xuất hiện mấy trăm năm rồi, cũng không biết có sinh ra quỷ vật Động Hư cảnh không.

Ở trong rất nhiều lần mô phỏng, một khi quỷ vật xâm nhập nhân gian, mười mấy năm sau đều sẽ sinh ra quỷ vật Động Hư cảnh.

Cố Dương nghĩ đến đây, cảm thấy vẫn nên kiềm chế một chút thì tốt hơn.

Đang nghĩ, quỷ vật Thiên Nhân kia đã xuất hiện ở trước mắt.

Một lần này hắn nhìn thấy không phải là một cái đầu lâu mà là một người.

Đó là một nữ nhân mặc đạo bào, sau lưng còn đeo một thanh kiếm, rõ ràng là một tu sĩ, vẫn còn giữ được dáng vẻ khi còn sống. Chỉ có đôi mắt tối đen.

Mới vừa chạm vào hạt châu đen lay láy trong đôi mắt kia, trong lòng hắn đã lập tức dâng lên một cảm giác thù hận khó có thể ngăn chặn được, nghĩ đến chuyện bị quỷ vật trước mắt này giết chết khi ở trong mô phỏng đã hận không thể xông lên, nghiền xương thành tro.

Chỉ vừa liếc mắt đã khiến người ta không khống chế được.

“Đừng nhìn vào ánh mắt của nó!”

Lúc này vang lên một tiếng hét to, giống như tiếng chuông đồng, chấn động lòng người.



Đạo tâm của Từ Thiên Hành đuổi theo phía sau cũng bị ảnh hưởng, thiếu chút nữa bị rơi vào trong cảm xúc thù hận, sau khi bị một tiếng la này đánh thức, thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Đây là thứ quỷ gì vậy?

Có thể trực tiếp ảnh hưởng đến đạo tâm của hắn, chẳng lẽ là vực ngoại thiên ma trong truyền thuyết, động đến tâm ma của hắn?

Vào thời đại Thượng Cổ, vực ngoại thiên ma là một khảo nghiệm mà mỗi một người tu tiên đều phải đối mặt, người đạo tâm không ổn rất dễ dàng bị tâm ma nhân cơ hội, cuối cùng thân chết đạo tan.

Nhưng mà võ đạo hiện giờ đã không cần phải đối mặt với khảo nghiệm như vậy nữa, vực ngoại thiên ma này đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có ai gặp được.

Đây vẫn là lần đầu tiên Từ Thiên Hành gặp phải thứ này, sinh lòng kiêng kỵ, theo bản năng chậm tốc độ lại.

Đã thấy Cố Dương vẫn không giảm tốc độ, bay về phía thứ quỷ kia.

Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn hơi dao động.

Đuổi theo hay không?

Không đuổi theo, hắn không cam lòng bàn đào sắp tới tay lại bay đi như vậy.

Đuổi theo, thứ quỷ này quá mức quỷ dị, trong lòng hắn không hề nắm chắc.

Từ Thiên Hành sống trong thời kỳ Hạ triều hưng thịnh nhất, hạ đế uy áp thiên hạ, đừng nói không phục. Tất cả mọi người phải thần phục hắn.

Tất cả kẻ giáo hóa không phục đều bị quét vào đống rác trong lịch sử.

Hắn có thể từng bước một tu luyện đến Thiên Nhân cảnh trong hoàn cảnh như vậy, trở thành một trong những thủ hạ đắc lực nhất của Hạ đế cũng không phải nhân vật đơn giản.

Hơn nữa, sau khi tứ đại thánh địa xuất hiện, ý thức được sự lớn mạnh của tứ đại thánh địa đã quyết đoán giả chết thoát thân.

Sức phán đoán và dứt khoát này chính là nguyên nhân lớn nhất khiến cho hắn có thể bình an sống được đến giờ.

Hiện giờ Từ Thiên Hành chỉ vừa liếc mắt thôi đã đoán được tồn tại quỷ dị kia tuyệt đối không dễ chọc, tốt nhất rời xa được bao nhiêu thì rời.

Khi trong lòng hắn đang do dự thì cường giả Thiên Nhân ở sau lưng đã ra tay, chỉ thấy một phù lục bay ra, hóa thành một lồng tre màu đen trong không trung, vây khốn nữ tử quỷ dị kia.

“Thiên tù này chỉ có thể vây khốn trong thời gian mười giây thôi, đi mau.”

Giọng điệu của Thiên Nhân ra tay hỗ trợ kia hơi nôn nóng.

Phù pháp?

Trong lòng Từ Thiên Hành vừa động.

Ở Thần Châu, phù pháp đã sớm thất truyền, vào thời Hạ triều còn có một vài người tu luyện. Sau này Yêu tộc gần như tuyệt tích ở Thần Châu đại lục, mất đi nguyên vật liệu là huyết dịch của Yêu tộc này đã mất đi trụ cột của tồn tại này.

Không nghĩ tới ở thế giới động thiên này còn có đạo bùa chú cao minh như vậy.

Một đạo phù còn có thể vây khốn được tồn tại cấp bậc Thiên Nhân cảnh, cho dù chỉ trong thời gian mười giây đều là thứ cực kỳ đáng sợ.



… …

“Thế giới này quả nhiên còn có tồn tại của cường giả Thiên Nhân.”

Cố Dương thấy vị Thiên Nhân xa lạ kia chủ động ra tay hỗ trợ, trong lòng tương đối ngoài ý muốn.

Hạn chế mà tu sĩ của thế giới này phải nhận lấy còn nghiêm trọng hơn cường giả Bất Lậu cảnh nhiều lắm.

Võ giả Bất Lậu cảnh ra tay sẽ tiêu hao hết tuổi thọ.

Tu sĩ của thế giới này cũng không khác gì lắm, sau khi tiêu hao hết pháp lực, hấp thu nguyên khí trời đất khôi phục sẽ hút một phần độc tố vào trong cơ thể, không thể nghi ngờ là tự sát mãn tính.

Cho nên tu sĩ của nơi này cực kỳ yêu quý chân nguyên pháp lực của mình đến mức tiếc rẻ, hận không thể chia một phần chân nguyên ra thành hai để tiêu.

Phù đạo ở nơi này thịnh hành như thế cũng vì nguyên nhân tương tự vậy, chế tạo bùa tiêu phí pháp lực ít nhất, dùng bùa làm vật trung gian, phát huy ra lực sát thương mạnh nhất.

Vị Thiên Nhân xa lạ này đối mặt với một quỷ vật cấp bậc Thiên Nhân lại tình nguyện chủ động ra tay hỗ trợ, có thể nói vô cùng khó có được rồi.

Nhưng mà đây là vẽ vời thêm chuyện đối với hắn.

Trong nháy mắt Cố Dương đã phi đến trước mặt quỷ vật kia, rút Nhân Hoàng kiếm ra, chém thẳng xuống đầu.



… …

“Đừng mà –”

Cách đó không xa, Đường trưởng lão đang cực nhanh đuổi tới nhìn thấy một màn như vậy đã thốt lên, định ngăn cản, nhưng đã quá muộn.

Một kiếm kia của đối phương đã chém nát lồng giam do hắn bày ra, thả quỷ vật Hóa Thần cấp kia ra.

Xong rồi!

Mấy trăm năm rồi, khó khăn lắm mới tìm được người của nhân gian có thể tự do ra vào Hoàng Tuyền động thiên, để cho hắn thấy được hy vọng rời khỏi thế giới giống như địa ngục này.

Kết quả, mới vừa nhìn thấy một ánh rạng đông đã bị dập tắt.

Điều này khiến cho hắn khó có thể tiếp nhận.

Quỷ vật này khi còn sống là một trưởng lão của Lạc Vân tông, nữ tử hạng nhất của Hoàng Tuyền động thiên năm đó, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, trong trận đại kiếp nạn kia đã biến thành quỷ vật.

Lúc nàng còn sống, Đường trưởng lão đã không phải là đối thủ, huống chi sau khi nàng biến thành quỷ vật trở nên càng thêm đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận