Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 87: Tiền đặt cược

Chương 87: Tiền đặt cược

“Là Cố đại ca!”

Trong xe ngựa, tiểu thị nữ Tri Tinh nghe thấy động tĩnh phía bên ngoài, kích động bắt lấy tay Tô Thanh Chỉ.

Quả nhiên, sau đó bọn họ lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Liễu Triết vang lên: “Cố Dương?”

Tô Thanh Chỉ bỗng nhiên ngẩng đầu, hốc mắt lập tức đỏ lên, trở tay nắm chặt tay Tri Tinh.

Tri Tinh cảm giác tay của nàng vô cùng lạnh lẽo, không có một chút độ ấm nào.

Sắc mặt Từ Nhược Mai bên cạnh hơi tái, không ngờ Cố Dương vẫn đuổi tới.

Đúng là tự chui đầu vào lưới!

Nàng vô cùng lo lắng cho an nguy của Cố Dương.

Tiếp đó, bọn họ nghe thấy Liễu Triết hỏi: “Vị này chắc là Sở cô nương?”

Sở cô nương?

Ba nữ nhân trong xe ngựa nhận ra Cố Dương không tới một mình, mà còn cùng một Sở cô nương nữa.

Họ Sở...

Không phải là người kia chứ?

Ba nữ nhân đồng thời nghĩ tới đệ nhất Tiềm Long bảng Sở Tích Nguyệt.

Có thể khiến cho Liễu Triết như lâm đại địch cũng chỉ có Sở cô nương này.

Thế nhưng tại sao nàng lại đi cùng Cố Dương.

Theo lẽ thường, với kiểu quan hệ giữa hai người này thì khi gặp lại phải giương cung bạt kiếm mới đúng.

...

Xe ngựa bên cạnh, dây thừng trên tay chân Trương Tiểu Hải đều đã được cắt đứt, khi đang hoạt động tay chân, nhìn thoáng qua nữ tử đẹp đến mức không gì sánh được đứng cách đó không xa, trong lòng cảm thán: “Không hổ là công tử, dù là ở đâu cũng có tuyệt sắc giai nhân làm bạn.”

Lúc này, Liễu Triết đột nhiên chất vấn: “...Ngươi có quan hệ gì với Tô Thanh Chỉ kia? Vì sao muốn ra mặt thay nàng?”

Trương Tiểu Hải thầm kêu hỏng bét, tên tiểu tử này không có ý tốt, cố ý hỏi vấn đề này là muốn đào hố cho công tử.

Câu hỏi này dù có trả lời thế nào cũng đều cực kỳ bất lợi cho công tử.

...

Trong xe ngựa, sắc mặt Từ Nhược Mai và Tô Thanh Chỉ đều căng thẳng, hai tay nắm lại một chỗ, chờ câu trả lời từ Cố Dương.

Một lát sau, chỉ nghe được Cố Dương lạnh nhạt nói: “Ta nhận của nàng ba vạn lượng, từng hứa hẹn sẽ bảo vệ nàng an toàn.”

Từ Nhược Mai khẽ giật mình, đây là một câu trả lời mà nàng không hề ngờ tới, vô ý thức nhìn về phía Tô Thanh Chỉ ở đối diện, thấy sắc mặt nàng hơi trắng bệnh.

Nàng đột nhiên ý thức được lời Cố Dương nói rất có thể là thật.

...

Ngoài người trong cuộc ra, tất nhiên những người khác không hề tin.

Thậm chí Liễu Triết còn cho rằng Cố Dương đang mượn việc này để hạ nhục bản thân hắn.

Không có ai tin rằng Cố Dương sẽ chỉ vì ba vạn lượng mà đối địch với Liễu Triết.

Người tâm tư thâm trầm như hắn cũng không khỏi lộ ra vẻ tức giận. Hắn dù sao cũng là thiên chi kiêu tử, từ khi tập võ đến nay đã thể hiện ra thiên phú tuyệt đỉnh, nhanh chóng được Đông Hải Kiếm Thánh nhìn trúng, nhận vào trong sư môn.

Sau đó, mười chín tuổi đạt tới nhị phẩm, leo lên Thiên Kiêu bảng, trở thành đệ tử của Đông Hải Kiếm Thánh.

Cả đời này của hắn có thể nói là cực kỳ thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp bất cứ cản trở nào, từ khi rời núi du ngoạn cũng chưa từng gặp ai không cung kính với hắn.

Hắn chưa từng bị người khinh thường như bây giờ.

Liễu Triết lạnh lùng cười một tiếng: “Đã như vậy, Liễu mỗ nguyện dùng ba mươi vạn lượng mua một cái mạng của nàng. Không biết Cố huynh thấy như thế nào?”

Cố Dương nói: “Liễu gia các ngươi gia nghiệp lớn mạnh như vậy mà chỉ đưa ra được có ba mươi vạn lượng, không khỏi quá mức hẹp hòi nhỉ. Như vậy đi, nếu như Liễu gia các ngươi nguyện hiến dang tất cả gia sản, vậy thì ta còn có thể cân nhắc một chút.”

“Mặc dù Liễu gia ta chỉ là một môn hộ nhỏ, nhưng không phải ai cũng có thể khinh thường, chỉ bằng ngươi thì còn chưa đủ tư cách.”

“Nếu không thì chúng ta đánh cược nhé? Ta và ngươi đánh một trận, ta thắng, tất cả gia sản của Liễu Gia các ngươi thuộc về ta. Ngươi thắng, ta chờ đợi bị xử lý.”

“Ha ha ha...”

Liễu Triết giận quá hóa cười: “Được, để ta lĩnh giáo tài năng của các hạ một chút.”

Nói xong, hắn rút trường kiếm trong tay ra, kiếm này tên Tử Tinh, do chính sư tôn hắn ban tặng.

Thân kiếm hiện ra ánh tím nhàn nhạt, khi lay động giống như có sao trời màu tím ào ào rơi xuống, trông cực kỳ chói mắt.

Khi kiếm nằm trong tay, khí thế cả người hắn lập tức biến đổi, kiếm ý ngưng tụ nhưng không phát, mơ hồ có phong thái đại sư.

Sở Tích Nguyệt cũng là người luyện kiếm, khi thấy khí thế của hắn, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng.

Thực lực của người này tuyệt đối không kém hơn Trần Hằng xếp thứ tám trong Thiên Kiêu bảng.

Bên ngoài đồn rằng, nàng đánh với Trần Hằng một trận, cả hai bất phân thắng bại, nhưng thực ra nàng biết rõ Trần Hằng không hề sử dụng toàn lực, mà còn nhường nàng.

Phong cách hành sự của Trần gia xưa nay đã như vậy, không muốn đắc tội ai, luôn luôn để lại mặt mũi cho người khác.

Luận về thực lực, nàng không chỉ kém hơn Trần Hằng một bậc.

Cho nên từ đó về sau, nàng không còn khiêu chiến với người trong Thiên Kiêu bảng nữa, không dám làm loại chuyện tự rước nhục này.

Liễu Triết này, nhìn không kém hơn Trần Hằng, có thể lên Thiên Kiêu bảng, quả nhiên bất phàm.

Nhìn kiếm ý của hắn mênh mông cuồn cuộn, hẳn là tu “Phá Lãng Kiếm Pháp” của Đông Hải Kiếm Thánh.

Mấy chục năm trước, Đông Hải Kiếm Thánh là dựa vào môn kiếm pháp này mà tạo ra uy danh hiển hách, trở thành một trong mười danh kiếm nổi tiếng nhất thiên hạ.

Sở Tích Nguyệt thầm nghĩ: “Không biết hắn sẽ đối phó như thế nào.”

Nói thật, nàng cũng đoán không ra thực lực của Cố Dương. Một đao trước đó đương nhiên là vô cùng cường đại, hiển nhiên không phải là thủ đoạn thông thường.

Nếu như Cố Dương có thể tùy ý xuất ra đao pháp như thế, vậy thì sẽ phá vỡ lý luận võ đạo, danh lưu thiên cổ.

Trong lòng nàng vô cùng chờ mong, muốn nhìn thấy thực lực chân chính của hắn.

Lúc này, Cố Dương quay đầu nhìn nàng: “Vậy xin nhờ Sở cô nương làm chứng một phen.”

Nàng gật đầu: “Được.”

Tiếp đó, Cố Dương rút một thanh đao ra, toàn thân đao đen nhánh, nhìn hơi kỳ lạ.

Hắn giơ thân đao ngang trước người, bất động như núi, nhìn chằm chằm Liễu Triết đối diện, nói một chữ: “Mời.”

Lúc này, tu vi của hắn lộ rõ.

“Nhị phẩm?”

“Nhị phẩm?”

Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân đều giật mình.

Không ngờ lại là nhị phẩm, khó trách dám đến khiêu chiến Liễu Triết!

“Đây là đao pháp gì?”

Sở Tích Nguyệt thấy Cố Dương đưa đao ngang trước người, làm một động tác vô cùng đơn giản, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác không có kẽ hở, cảm thấy hơi kinh hãi.

Lúc này, bên tai nàng vang lên âm thanh thì thào như muỗi vằn kêu: “Là Tiệt Đao thức, thức thứ ba trong “Diệt Thần Cửu Thức” của Vũ gia...”

Lời còn chưa dứt, một kiếm ý kinh người đâm tới, khiến ấn đường của nàng nhói lên một trận.

Kiếm pháp hay!

Ánh mắt của nàng sáng lên, cuối cùng thấy được kiếm pháp khiến Đông Hải Kiếm Thánh thành danh.

Phá Lãng Kiếm Pháp chỉ có một thức, tên là “Một Kiếm Phá Tan Ngàn Tầng Sóng”!

Mặc dù chỉ có một thức, nhưng lại trọng ý mà không nặng thức, đối mặt với gợn sóng khác biệt, kiếm thế tự nhiên sinh ra biến hóa.

Có thể nói là một chiêu, cũng có thể nói là có vô số chiêu.

Năm đó Đông Hải Kiếm Thánh chỉ dựa vào một kiếm này chống lại vô số cường giả, lấy được uy danh Kiếm Thánh.

Quả nhiên danh bất hư truyền.

Sở Tích Nguyệt xem xét, biết một kiếm này mình tuyệt đối không tiếp nổi.

Nàng cẩn thận trải nghiệm biến hóa trong kiếm thế của Liễu Triết, cảm giác dường như cả thân thể rơi vào trong biển lớn mênh mông, lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm, như thể sắp bị mất phương hướng dưới kiếm ý của đối phương.

Nhưng vào lúc này, một luồng sức mạnh khó mà hình dung được bổ ra từ bốn phía biển cả.

Sở Tích Nguyệt chỉ cảm thấy một vầng sáng màu đen hiện lên, một tiếng “keng” vang lên, chấn động đến mức màng nhĩ nàng đau nhức.

Nàng tập trung nhìn, chỉ thấy Liễu Triết thổ huyết bay ngược ra ngoài.

Nàng trợn mắt hốc mồm, thế là thua rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận