Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 263: Chém giết

Chương 263: Chém giết

Là Triệu Dịch!

Hắn thừa dịp vị cường giả Pháp Lực cảnh kia trọng thương, định sử dụng Thiên Cực Thần Công, cướp đoạt lấy tu vi này.

Lúc này chân nguyên của Cố Dương lại nhận phải áp chế, không cách nào hóa thân thành phượng hoàng được.

Cho dù là thần viên, thần hổ, hay là thần quy, ba loại hóa thân này đều không thể tiêu diệt được sức mạnh của Thiên Cực đạo nhân.

Thứ có thể khắc chế được Thiên Cực đạo nhân chỉ có ngọn lửa của phượng hoàng.

Màn sương dày đang kịch liệt bành trướng co rút, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ, hiển nhiên hai bên còn đang đấu sức.

Ầm!

Đột nhiên, thanh Diệt Thần đao kia rơi xuống mặt đất.

Trong lòng Cố Dương chợt lóe lên tia chớp, phi thân tới gần, cầm lấy thanh Diệt Thần đao kia.

[Phát hiện nguồn năng lượng, có muốn nạp năng lượng không?]

“Có.”

[Nạp năng lượng thành công, nhận được hai mươi điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là hai mươi.]

[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao bốn điểm năng lượng.]

Cố Dương không chút do dự nói: “Có.”

Một hàng chữ viết xuất hiện trước mắt, hắn thoáng nhìn thấy dòng chữ giết chết hoàng đế Triệu Dịch, trong lòng xác định, nội dung còn lại hắn trực tiếp lược qua.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[…]

“Ta chọn một.”

Nhất thời, chân nguyên trong cơ thể Cố Dương lại tăng lên, căn nguyên phượng hoàng đã tiêu hao hết sạch cũng khôi phục được hơn phân nửa.

Lúc này, màn sương dày vẫn biến ảo không ngừng đã khôi phục bình thường trở lại, sau một loạt âm thanh cắn nuốt khiến cho người ta dựng cả tóc gáy, sương dày lại chui trở lại trên người hoàng đế.

Sức mạnh trên người hắn không ngừng tăng lên, trong chớp mắt đã bước qua một ngưỡng cửa, đạt đến Thần Thông cảnh.

Kim Thân nhất trọng, nhị trọng, tam trọng…

Cuối cùng bước vào Pháp Lực cảnh!

Thân thể Triệu Dịch mặc long bào lơ lửng trong không trung, nguyên khí trời đất bên người không ngừng hội tụ lại.

Cuối cùng, hắn mở mắt, cảm giác cường đại trước nay chưa từng có khiến cho hắn trầm mê.

Đây là sức mạnh mà hắn đã từng tha thiết ước mơ!

Một khắc này, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới đều nằm trong lòng bàn tay mình, nơi tầm mắt nhìn tới được đều là lĩnh vực của hắn.

Triệu Dịch quay đầu nhìn người dám can đảm mạo phạm uy nghiêm của mình, môi khẽ mở, phun ra mấy chữ: “Trẫm ban ngươi tội chết!”

Lúc này Cố Dương đã đi tới bên cạnh ghế rồng, cầm khối ngọc tỷ truyền quốc kia vào trong tay.

Tay hắn vừa chạm vào khối ngọc tỷ này, con rồng khắc trên đó giống như sống lại, bay lên không trung, hóa thành một con kim long, bay lên bầu trời.

Trong thoáng chốc, sức mạnh vô hình vẫn áp chế chân nguyên trong cơ thể hắn đã biến mất.

Đồng thời trong đầu Cố Dương thắp lên từng điểm sáng, từng sợi dây không nhìn thấy đang gắn kết lại với nhau, giăng khắp nơi, hình thành một trận pháp khổng lồ.

Phạm vi của trận pháp này không biết rộng bao nhiêu, kéo mãi lên trên cho đến tận hư không, kéo mãi xuống dưới không biết sâu bao nhiêu dưới lòng đất.

Hắn thầm tỏ vẻ kinh ngạc.

Hóa ra toàn bộ hoàng cung này chỉ là mắt trận của một trận pháp khổng lồ.

Mà khối ngọc tỷ lại là trung tâm của mắt trận trong hoàng cung.

Với thực lực của hắn thì vốn dĩ không thể khởi động sức mạnh của đại trận này.

Việc duy nhất mà hắn có thể làm đó là trói buộc sức mạnh của người nào đó ở trong phạm vi hoàng cung.

Cố Dương nhìn hoàng đế Triệu Dịch, ánh mắt xuyên qua thân thể hắn, nhìn về phía hư ảnh của người sau lưng hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi không nên tới đây.”

Phượng Vũ đao trong tay dấy lên ngọn lửa hừng hực.

Thần Tiêu Cửu Diệt, Thiên Phần Hỏa Diệt!

Đột nhiên, Triệu Dịch cảm thấy sức mạnh trong cơ thể bị một luồng sức mạnh vô hình áp chế, giống như mới vừa bay lên trên đám mây đã bị đánh xuống vực sâu.

Mới vừa rồi hắn còn đắc chí vừa lòng định bóp chết con kiến trước mắt này, ngay sau đó sức mạnh vô địch mới vừa lấy được lại biến mất.

Chỉ thấy sau lưng hắn có một bóng người bị bóc ra, không ngừng vặn vẹo biến hình, giống như con quái vật, đang liều mạng bay ra ngoài đại điện.

Ở dưới tác dụng lực trường trong hoàng cung, sức mạnh của nó đang nhanh chóng biến mất.

Nó là sức mạnh của Thiên Cực đạo nhân đã nhập lên trên người hoàng đế, cảm ứng được nguy hiểm đã không chút do dự bỏ qua hắn để trốn đi.

Nó còn chưa bay ra khỏi đại điện, luồng thiên hỏa kia đã phủ xuống.

“Không.” Bóng đen thét ra một tiếng thét chói tai như thể đâm thủng màng nhĩ người khác, một giây sau ngọn lửa đã bao phủ nó.

Xèo xèo…

Trong một loạt tiếng kêu gào thảm thiết khiến người ta nổi da gà, bóng đen bị thiên hỏa đốt cháy, triệt để hóa thành hư vô.

Sức mạnh của Thiên Cực đạo nhân đã bị hủy diệt như vậy!

Bên kia, sau khi hoàng đế Triệu Dịch mất đi sức mạnh của Thiên Cực đạo nhân đã trở nên vô cùng suy yếu, run run rẩy rẩy đứng ở đó, giống như một lão nhân gần đất xa trời.

Hắn giống như điên rồi, thất tha thất thểu đuổi theo bóng đen kia: “Trẫm… sức mạnh của trẫm, đừng chạy.”

“Không.”

Khi thấy bóng đen kia bị thiêu đốt diệt vong hoàn toàn dưới thiên hỏa, hắn phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, dưới chân bị vấp phải thứ gì đó, gục ngã trên mặt đất, ngã đến bể đầu chảy máu.

Lúc này, ở ngoài đại điện có một bóng dáng đi đến.

Triệu Dịch nhìn thấy bóng dáng kia, trong mắt sáng lên, lẩm bẩm nói: “Ngưng… Yên, ngươi không chết.”

Hắn chìa tay ra, giống như định nắm lấy bóng dáng kia.

Người kia không hề dừng lại, đi qua bên người hắn.

“Ngưng Yên!”

Tay hắn vô lực hạ xuống, trút ra hơi thở cuối cùng.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Cố Dương nhìn sinh mệnh của hoàng đế Triệu Dịch đã tắt, trong lòng hơi phức tạp.

Thật ra vị hoàng đế này cũng là người đáng thương.

Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh còn vẫn gọi tên của hoàng hậu, còn nhận sai Tô nhị tiểu thư là hoàng hậu, cũng có thể nói là một kẻ si tình.

Trước khi hoàng đế chết, người xuất hiện trong đại điện đúng là Tô nhị tiểu thư.

Nàng lập tức đi tới trước thi thể hoàng hậu, nhìn thi thể của tỷ tỷ, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Cố Dương nhìn dáng vẻ thương tâm của nàng, không biết nên an ủi nàng như thế nào, chỉ nói ra một câu: “Xin nén bi thương.”

Tô nhị tiểu thư không hề phản ứng lại, ngồi xổm người xuống, ôm lấy thi thể của hoàng hậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận