Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 122: Thần Tiêu Lục Diệt

Chương 122: Thần Tiêu Lục Diệt

Dịch Nhất?

Nghe được hắn báo tên, mọi người ở đây đều chấn động.

Hóa ra, hắn chính là Dịch Nhất thần bí đến cực điểm, chưa bao giờ có ai nhìn thấy, chỉ tồn tại trên Thiên Kiêu bảng kia sao?

Không ngờ hôm nay hắn lại đến Cự Dương thành.

Trong phút chốc, gần như ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Cố Dương.

Khi hắn nói ra tên, thoáng nghĩ cũng có thể đoán được hắn đến đây nhất định là vì Cố Dương.

Về phần Quách Thái Bình, đã bị tất cả mọi người bỏ qua.

Mặc dù Quách Thái Bình có xuất thân từ Quách gia - một trong chín danh gia vọng tộc trong thiên hạ, hạng sáu Thiên Kiêu bảng, nhưng so sánh với nhất phẩm trẻ tuổi nhất thiên hạ, còn có Dịch Nhất đứng đầu Thiên Kiêu bảng, cho dù là tiếng tăm, hay trình độ truyền kỳ đều còn xa mới bằng.

Tuy rằng Cố Dương là hạng nhất Tiềm Long bảng, nhưng chiến tích của hắn vô cùng truyền kỳ, nhị phẩm chém nhất phẩm, giết chết thiên kiêu, trong thời gian cực ngắn bước vào nhất phẩm.

Hắn chắc chắn là nhân vật xuất chúng nhất thời đại này, nhân vật trên Thiên Kiêu bảng ở trước mặt hắn cũng ảm đạm thất sắc.

Dịch Nhất đứng đầu Thiên Kiêu bảng, có lẽ là người duy nhất miễn cưỡng có thể so sánh được với hắn.

Dịch Nhất quá thần bí, tám năm trước leo lên Thiên Kiêu bảng, trở thành đứng đầu bảng.

Không có ai từng thấy hắn, cũng không có ai biết hắn tu luyện công pháp gì, nhân vật thần bí đến mức chỉ tồn tại trên Thiên Kiêu bảng này.

Chính là vì thần bí khiến trên người hắn bao phủ một quầng sáng đặc biệt.

Hôm nay, là lần đầu tiên hắn xuất hiện trước mặt người đời, xuất hiện trước mặt Cố Dương, tuyên bố khiêu chiến.

Đây là hai người trẻ tuổi xuất chúng nhất thiên hạ hiện giờ.

Bọn họ sắp sửa quyết ra, ai mới là người đệ nhất thế hệ trẻ này.

Một trận chiến này, chắc chắn trở thành truyền kỳ.



“Đáng chết!”

Quách Thái Bình hoàn toàn bị xem nhẹ, phát hiện mình lại làm nền cho người khác, không, còn không được tính là làm nền, cho nên trong lòng căm phẫn tới cực điểm.

Hắn đường đường là gia chủ tương lai của Quách gia, thiên kiêu tuyệt thế, nào đã từng bị người ta xem thường như vậy?

Hắn hận không thể gọi Lục thúc ra, băm hai người trước mắt kia cho chó ăn.



“Dịch Nhất hạng nhất Thiên Kiêu bảng? Hắn lại khiêu chiến Cố công tử, vậy thì… Cố công tử có thể ứng phó được không?”

Trong xe ngựa phía sau, Xuân Đào nghe được lời người kia nói, không khỏi bối rối.

Bên ngoài, một vị nhất phẩm đảm nhiệm hộ vệ kín đáo nói: “Cố Dương là nhất phẩm, Dịch Nhất chỉ có nhị phẩm.”

Lúc này Xuân Đào mới kịp phản ứng lại, đúng vậy, Dịch Nhất chẳng qua chỉ là nhị phẩm mà thôi.

Nàng cực kỳ khó hiểu: “Vậy hắn lấy sức mạnh đâu ra dám khiêu chiến Cố công tử?”

Cường giả nhất phẩm bên ngoài kia nói: “Nếu ta đoán không sai, hắn muốn mượn tay Cố Dương đột phá cực hạn, bước vào cảnh giới nhất phẩm.”

Nhân vật trên Thiên Kiêu bảng,muốn đột phá đến nhất phẩm cũng rất khó khăn, đều cần tích lũy trên mười năm.

Quái thai như Cố Dương là thiên cổ hiếm thấy, cho nên mới gây nên chấn động lớn như thế.

Muốn tốc độ đột phá nhanh hơn thì cần có đối thủ đủ cường đại, vào thời khắc sinh tử kích phát tiềm lực bản thân, từ đó bước vào nhất phẩm.

Nhưng mà phương pháp này cực kỳ nguy hiểm, lỡ sơ suất sẽ chết tại chỗ.

Dịch Nhất dám đến, có thể thấy được sự tự tin cường đại kia.

Xuân Đào vô cùng tức giận: “Dám lấy Cố công tử ra làm đá kê chân, thật nực cười, không sợ Cố công tử giết hắn sao?”

Cường giả nhất phẩm nói: “Dịch Nhất là đệ tử Thiên Thánh tông.”

Thiên Thánh tông, một trong sáu môn phái lớn, cũng là một tông thần bí nhất trong sáu môn phái lớn, hiếm có truyền nhân xuất thế, nhưng mỗi một thời đại đều có đệ tử leo lên Thiên Kiêu bảng, sau đó leo lên Tông Sư bảng.

Xếp hạng trên Tông Sư bảng, tất cả đều là cường giả Thần Thông cảnh.

Thú vị là mỗi một thời đại của Thiên Thánh tông đều có Thần Thông cảnh ra đời.

Tỷ lệ thành tài này, bất cứ môn phái nào đều không làm được.

Nhưng mà ước chừng mỗi một trăm năm sẽ có một cường giả Thần Thông cảnh của Thiên Thánh tông biến mất khỏi Tông Sư bảng.

Thiên Thánh tông có không ít Thần Thông cảnh, từ leo lên Thiên Kiêu bảng lại đến Tông Sư bảng, cuối cùng biến mất khỏi Tông Sư bảng, chưa hề hiện thân trên giang hồ.

Môn phái này được người đời xưng tụng là tông môn chỉ tồn tại trên bảng danh sách không phải không có lý do.

Nhưng mà vẫn có một vài đệ tử môn đồ của Thiên Thánh tông từng lưu lại dấu vết ở nhân gian.

Trong lịch sử, Thiên Thánh tông từng có hai vị đệ tử, lúc hành tẩu giang hồ bị người giết chết. Không lâu sau, kẻ giết hai người kia, trong vòng một đêm đã bị người diệt môn.

Người ra tay chính là cường giả Thần Thông cảnh.

Từ đó về sau, không ai dám động vào đệ tử Thiên Thánh tông.

Trong xe ngựa, Bùi Thiến Lan nghe hai người nói chuyện, trong lòng không khỏi sinh ra lo lắng, nếu Dịch Nhất kia dám đến khiêu chiến, chắc chắn có sức mạnh…

Nghĩ tới đây, tay nàng không khỏi siết chặt góc áo.



Trong đám người, Cao Phàm nhìn chằm chằm vào Dịch Nhất kia, chân mày hơi nhíu lại, hình như hơi nghi hoặc.

Sau đó, hắn liếc mắt sang, nhìn thấy đồ đệ ngốc nhà mình còn đang ngẩn người, không khỏi thở dài, tiểu tử ngốc này còn không chạy, chờ chết hả?

Hai người này đánh nhau một trận, dư ba là có thể lấy mạng của hắn rồi.

Lúc này, Cố Dương đẩy Phùng Thiên Tứ sang một bên. Cả người hắn bay lên, trong ngực ôm tiểu cô nương bị té ngã kia, đáp xuống phía ngoài hơn mười thước.

Điều này vượt qua dự đoán của Cao Phàm. Trong truyền thuyết, Cố Dương có tính tình thích giết chóc này, giết người còn muốn tru tâm.

Ngày đó, rõ ràng hắn đã đáp ứng bỏ qua cho người Liễu gia, về sau lại lật lọng, giết sạch người Liễu gia, chó gà không tha.

Xem ra, lời đồn không thể tin.



Bên kia, đám người Tô Thanh Chỉ đứng ở xa xa, các nàng hiểu rất rõ, bản thân mình không giúp đỡ đượ gì, quan trọng nhất là đừng kéo chân sau.

“Dịch Nhất!”

Ô Hành Vân nhìn bóng dáng đứng cách đó không xa, tâm tình vô cùng phức tạp, cách đây không lâu, đó là mục tiêu hắn theo đuổi.

Bất cứ một ai từng leo lên hạng nhất Tiềm Long bảng đều từng nghĩ cách lật đổ tất cả nhân vật trên Thiên Kiêu bảng, dùng nó để chứng minh bản thân không hề kém hơn bất cứ ai.

Hắn từng có, Sở Tích Nguyệt cũng từng có.

Mà Dịch Nhất đứng đầu Thiên Kiêu bảng chắc chắn là mục tiêu cuối cùng.

HIện giờ, cuối cùng hắn có thể tận mắt nhìn thấy cuộc chiến giữa đệ nhất Tiềm Long bảng và đệ nhất Thiên Kiêu bảng.

Có lẽ hôm nay hắn có thể chứng kiến lịch sử, nhìn thấy Cố Dương hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của đệ nhất Tiềm Long bảng các thời kỳ, đánh bại người đứng đầu Thiên Kiêu bảng.

Ô Hành Vân hiện giờ có tín nhiệm tuyệt đối với thực lực của Cố Dương.

Khi hắn ở nhị phẩm đã có thể giết chết nhất phẩm, huống chi sau khi thành nhất phẩm, thực lực không biết đã cường đại đến trình độ nào.



Cố Dương đẩy thiếu niên bên cạnh ra, không nói một lời, cầm chặt Phượng Vũ đao trong tay, trong mắt lộ ra sát ý.

Dịch Nhất này, ở trong mô phỏng, giết hắn nhiều lần như vậy. Mặc dù chỉ là mô phỏng, nhưng khi mô phỏng, tiêu tiền lại là sự thật.

Hắn khiến mình lãng phí nhiều tiền như vậy.

Hiện giờ, cuối cùng đã đến lúc tính sổ.

Theo sát ý lan tràn từ trên người hắn ra, toàn bộ cửa thành biến thành tĩnh mịch.

Tất cả mọi người cảm giác được, một luồng khí tức kinh khủng bắt đầu khởi động, khiến người ta sởn hết cả gai ốc.



“Hả?”

Đám người Ô Hành Vân và Từ Nhược Mai quen biết Cố Dương nhất đều kinh sợ, khí thế như vậy tuyệt đối không phải là “Diệt Thần Cửu Thức” mà hắn vẫn thường xuyên sử dụng.

Dĩ nhiên thứ hắn dùng là một đao pháp khác, dường như uy lực của nó còn trên cả Diệt Thần Cửu Thức.



“Đây là…”

Cao Phàm núp trong đám người càng khiếp sợ tới cực điểm, trong lòng dậy sóng to gió lớn: “Là ‘Thần Tiêu Lục Diệt’ ư? Sao hắn lại có ‘Thần Tiêu Lục Diệt’ của người kia?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận