Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 60: Tam phẩm

Chương 60: Tam phẩm

Trương Tiểu Hải đang đánh xe ở phía trước, đột nhiên cảm thấy có hơi nóng từ phía sau truyền đến. Hắn không nhịn được mà quay lại nhìn vào trong xe, cảm thấy hơi kỳ lạ, công tử đang làm gì vậy?

Công tử đang luyện công sao?

Hắn không hề biết rằng Cố Dương đã từ bỏ tu vi của mình để thành toàn cho Lăng Linh. Chuyện này là tuyệt mật, chỉ có hai bên đương sự liên quan biết về nó, bọn họ không nói với bất kỳ ai.

Tuy nhiên, Trương Tiểu Hải không hỏi gì mà tiếp tục tập trung lái xe.

Hắn cũng mới học lái xe không lâu nên không dám lơ là.



Trong xe ngựa, Cố Dương đang tính toán thời gian cần thiết để tu luyện công pháp “Phượng Vũ Cửu Thiên”.

Phải mất năm năm mới có thể tu luyện đến cửu phẩm đỉnh phong.

Sau khi niết bàn, hắn sẽ lại mất thêm năm năm để bắt đầu lại từ đầu, từ cửu phẩm lên bát phẩm, sau đó sẽ mất thêm tám năm nữa để đạt đến bát phẩm đỉnh phong, cuối cùng tiến hành lần niết bàn thứ hai.

Trong thời gian mười tám năm ròng rã, hắn chỉ mới tiến hành hai lần niết bàn mà thôi.

Hơn nữa, ngay sau một lần niết bàn, toàn bộ chân khí lại trở về con số không, chỉ còn lại tu vi cửu phẩm.

Phải mất mười ba năm mới có thể tu luyện đến thất phẩm, còn về thất phẩm đỉnh phong thì không biết phải mất bao lâu nữa...

Tính như vậy, nếu muốn tu luyện đến nhất phẩm thì phải mất cả vài trăm năm sao?

“Đây thực sự không phải là công pháp thần tiên sao?”

Cố Dương thực sự hoài nghi rằng môn công pháp này căn bản không phải cho con người tu luyện.

Cho dù thiên phú có cao siêu cỡ nào, tuyệt thế thiên kiêu như Lưu Triết cả đời có thể tu luyện đến nhất phẩm hay không thì điều này vẫn còn là một dấu hỏi chấm lớn.

Phải biết rằng, bản thân hắn đã có cảnh giới tứ phẩm, tu vi võ đạo cực kỳ cao, cộng thêm có lô đỉnh xuất sắc như Tô Thanh Chỉ này ở bên cạnh, việc tu luyện cũng trở nên rất thong dong.

Nếu không phải vì hắn có hack thì có đánh chết hắn cũng không chọn một môn công pháp mà gần như không thể tu luyện thành công như vậy.

Cố Dương bắt đầu lần mô phỏng thứ hai.

[...Mười ba năm sau, ngươi đã đột phá đến cảnh giới thất phẩm. Năm năm nữa, Lăng Linh đột phá Thần Thông cảnh, bị mấy cường giả nhất phẩm vây giết... Ngươi chết, kết thúc cuộc đời năm bốn mươi tuổi.]

[...Tám năm sau, ngươi đạt đến thất phẩm đỉnh phong và bắt đầu lần niết bàn thứ ba... Ngươi chết ở tuổi bốn mươi.]



……

………

Cố Dương đã mô phỏng lại nhiều lần, mỗi lần hắn đều chết ở tuổi bốn mươi. Khi Lăng Linh đột phá Thần Thông cảnh, cường giả nhất phẩm sẽ luôn xuất hiện đúng lúc và giết chết hắn.

Hắn cũng từng thử ngày đó không ở cùng với Lăng Linh, nhưng mỗi lần vẫn đều sẽ bị một vị nhất phẩm truy sát, cho dù lúc đó tu vi của hắn có tệ đến mức nào.

Hơn nữa, mỗi lần Từ Nhược Mai đều sẽ xuất hiện đúng lúc.

Đôi khi, hắn bị giết ngay tại chỗ.

Đôi khi hắn bị thương rất nặng, sau đó Từ Nhược Mai đưa hắn về Kiếm cung cầu cứu, lần nào cũng bị từ chối một cách lạnh lùng.

Chuyện này hệt như dạo chơi quỷ môn quan vậy.

Cố Dương biết rằng ngay cả khi hắn đột phá đến nhất phẩm, sợ rằng hắn cũng không thể thoát khỏi thảm cảnh này.

Bên kia không hề nói đạo nghĩa giang hồ, vừa tới là mấy cường giả nhất phẩm đã vây giết.

Cách duy nhất để phá vỡ cục diện này là hắn phải bước vào Thần Thông cảnh, như vậy tự nhiên hắn sẽ có thể giết những cường giả nhất phẩm đó.

Không biết qua bao lâu.

Mỗi lần Cố Dương xem gần như cùng một cốt truyện, hắn cảm thấy mắt mình sắp xem đến mù mất rồi.

Hơn nữa, sau mỗi lần mô phỏng, tu vi lại khác nhau, lúc cao lúc thấp.

Ngay giây trước vẫn còn là lục phẩm, giây sau đã rớt xuống cửu phẩm rồi. Cảm giác này rất kỳ quái.

Ngay khi Cố Dương sắp tê liệt, một lời nhắc xuất hiện, [...Ngươi đã đột phá đến cảnh giới tam phẩm, bốn năm sau, Lăng Linh đột phá Thần Thông cảnh...]

Hắn liếc nhìn chữ tam phẩm. Lúc đó lòng hắn cảm thấy hết sức xúc động, nhìn kỹ lại thì quả thật là tam phẩm.

“Cuối cùng thì cũng đến tam phẩm rồi.”

Trong lòng hắn ngập tràn sự phấn khích.

Đây là lần thứ mấy hắn mô phỏng nhỉ?

Đúng, hai mươi bốn lần, hai mươi bốn lần tròn trĩnh, cộng lại thì đã là bốn trăm ba mươi hai năm. Mà hắn chỉ vừa tu luyện đến tam phẩm.

Đây thực sự là công pháp để con người tu luyện sao?

Tu luyện xong có thành tiên được không?

Cố Dương hơi nghi ngờ nhân sinh.

Phải mất tận năm mươi năm để từ tứ phẩm tu luyện đến tứ phẩm đỉnh phong.

Mất năm năm để luyện từ cửu phẩm đến cửu phẩm đỉnh phong.

Mất tám năm để luyện từ bát phẩm đến bát phẩm đỉnh phong.

Mất mười ba năm để luyện từ thất phẩm đến thất phẩm đỉnh phong.

Mất hai mươi năm để luyện từ lục phẩm đến bát phẩm đỉnh phong.

Mất ba mươi năm để luyện từ ngũ phẩm đến ngũ phẩm đỉnh phong.

Mất năm mươi năm để luyện từ tứ phẩm đến tứ phẩm đỉnh phong.

Từ tam phẩm trở lên có khi nào phải tính bằng con số hàng trăm năm không?

Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.

Thực ra hắn cũng biết môn công pháp này một mặt là nó rất khó, còn nguyên nhân chính là do tư chất của hắn quá kém.

[Mô phỏng đã kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm bốn mươi tuổi. ]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm bốn mươi tuổi.]

[Ba, nhân sinh trí tuệ năm bốn mươi tuổi.]

“Ta chọn một.”

Bùm!

Giây tiếp theo, Cố Dương cảm thấy ý thức của mình nổ bùm một tiếng, ngọn lửa xuất hiện, trong khoảnh khắc, nó ngưng tụ thành một con phượng hoàng đang đắm chìm trong ngọn lửa.

Chân khí trong cơ thể hắn giống như hỏa diễm tràn ra khỏi lỗ chân lông, cả người như bị ngọn lửa bao bọc.

Chân khí hỏa diễm vô hình đó dần dần trở nên rõ ràng, gần như muốn đốt cháy cả cỗ xe ngựa.

Đây là dấu hiệu đột phá lên tam phẩm, ngưng tụ chân nguyên!

Vào thời kỳ Thượng Cổ, tam phẩm đến nhất phẩm còn được gọi là Chân Nguyên cảnh.

Chân nguyên, bất khả chiến bại, chỉ một ngón tay là có thể đâm xuyên kim loại.

Đến lúc này, võ sĩ đã thực sự trở thành một món vũ khí. Ngay cả trên chiến trường, hắn có thể tiêu diệt những người lính mặc áo giáp hạng nặng chỉ với một vài động tác. Chỉ cần chân nguyên không cạn kiệt, binh lính bình thường sẽ không có cách nào chống lại được.

Tất nhiên, cho dù là võ giả nhất phẩm, chân nguyên cũng không phải là vô tận, không ai ngu ngốc đến mức chiến đấu trực diện với một đội quân được huấn luyện bài bản.

Nếu bị bao vây bởi hàng ngàn binh lính không sợ chết, ngay cả cao thủ nhất phẩm cũng khó mà thoát được.

Tu luyện đến tam phẩm, ở Đại Chu cũng đã được gọi là cường giả.

Cố Dương đột nhiên nhớ ra gì đó, hắn thu chân nguyên lại, để cỗ xe không bị đốt cháy.

“Công tử, người không sao chứ?”

Động tĩnh lần này quá lớn khiến Trương Tiểu Hải đang lái xe giật mình, hắn còn tưởng rằng đã có chuyện gì xảy ra.

“Không sao đâu, ngươi cứ lái đi.”

Cố Dương đáp lại, tập trung sự chú ý vào con phượng hoàng nhỏ được bao phủ bởi lửa trong ý thức của mình. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của nó.

“Không lẽ đây là nguyên thần sao?”

Hắn rất tò mò.

Theo thuyết pháp trong công pháp Phượng Vũ Cửu Thiên, sau khi đạt đến tam phẩm, ý chí võ đạo sẽ được thể hiện, đó có lẽ là chỉ cái này.

Nhưng mà hắn cảm thấy điều này giống với nguyên thần được mô tả trong những cuốn tiểu thuyết mà hắn đã đọc ở kiếp trước hơn.

Có lẽ sau khi đạt tới Thần Thông cảnh thì cũng không khác gì như tu tiên.

Cố Dương nghĩ ngợi, phấn khích hẳn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận