Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 312: Thấy sắc quên nghĩa

Chương 312: Thấy sắc quên nghĩa

Bên ngoài Ngọc châu thành có một ngọn núi tên là Thiên Tinh sơn, lão trạch của Thẩm gia được đặt ở đây.

Lão trạch này đã có lịch sử trên một ngàn năm, chỉ có đệ tử dòng chính của Thẩm gia mới có tư cách ở đây.

Một ngày này, lão trạch Thẩm gia vô cùng náo nhiệt, không ít người đứng ở ngoài cửa chờ.

Không bao lâu có một chiếc xe ngựa chạy tới, dừng lại ở cửa.

Thẩm Bạch Y mặc y phục màu trắng từ trong xe ngựa đi ra.

Mọi người ở cửa đồng thời hành lễ: “Bái kiến thế tử.”

Trên mặt Thẩm Bạch Y mang theo nụ cười khoa trương, cất bước đi vào đại môn Thẩm gia.

Hắn đã hai mươi tám tuổi, căn cứ theo nghị quyết của gia tộc, hắn đã chính thức trở thành thế tử của Thẩm gia, tương lai kế nhiệm vị trí gia chủ.

Khi đang đắc ý, đột nhiên hắn nghe được cách đó không xa có người đang bàn luận: “Ngay cả mười hạng đầu tiên trên Tiềm Long bảng còn không lên được, không biết có gì mà đắc ý chứ.”

“Đúng vậy, từ trước đến giờ Thẩm gia chưa từng có thế tử nào phế vật như vậy cả.”

“Mười năm sau, ta nhất định chiếm được.”



Nụ cười trên mặt Thẩm Bạch Y cứng lại, lửa giận trong lòng bốc lên, nhưng lại không phát tác.

Thẩm gia có quy củ, cho dù trong cùng thế hệ cạnh tranh như thế nào, nhưng tuyệt đối không được ra tay với người nhỏ tuổi hơn trong cùng một thế hệ.

Hắn biết mấy người đang bàn luận kia đều nhỏ hơn hắn chừng mười tuổi, tuy rằng cùng thế hệ, nhưng cảnh giới lại khác biệt khá xa, là người của một phe phái khác trong Thẩm gia.

Huống chi người ta nói là sự thật, hắn không tìm được lý do gì để phản bác cả.

Nhưng mà chuyện này có thể trách hắn được sao?

Hơn nửa năm trước hắn vẫn còn là người tài giỏi trẻ tuổi hạng ba trên Tiềm Long bảng, chỉ đứng đằng sau mỗi Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân.

Mãi cho đến khi Cố Dương từ đâu xuất hiện, đẩy hắn xuống hạng tư. Từ sau đó, đủ loại thiên tài giống như giếng xuất hiện.

Đầu tiên là Bùi Thiến Lan đột nhiên nhảy lên hạng nhất, tiếp theo đó là lòi ra một Vũ Linh Linh, sau đó là Từ Nhược Mai, cuối cùng ngay cả Tô Thanh Chỉ cũng ở trên đầu hắn.

Còn có cái gì mà Hàn Mộng Linh, Phùng Thiên Tứ vân vân, những người trước kia chưa từng nghe thấy tên đều vượt qua hắn.

Hắn đột nhiên bị đẩy ra khỏi mười thứ hạng đầu.

Đáng sợ hơn chính là tu vi của những người này đều cao đến đáng sợ.

Hiện giờ năm thứ hạng đầu trên Tiềm Long bảng đều cùng có tu vi nhất phẩm.

Từ hạng thứ sáu đến hạng thứ mười một, tất cả đều là nhị phẩm.

Hắn khó khăn lắm mới chen được vào thứ hạng mười một.

Giới võ giả bây giờ thật sự cạnh tranh quá khốc liệt.

Phải biết rằng nếu là trước kia, Tiềm Long bảng xuất hiện một vị nhất phẩm đã là đại sự chấn động, trên cơ bản cách chừng một trăm năm mới có thể xuất hiện một lần.

Hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện năm vị nhất phẩm, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.

Ngay cả Thiên Kiêu bảng cũng chỉ có hai vị nhất phẩm mà thôi.

Trong lòng Thẩm Bạch Y cũng rất uất ức, với tu vi của hắn, đặt vào bất cứ Tiềm Long bảng lần nào đều sẽ không thể rớt ra khỏi năm thứ hạng đầu.

Ai có thể nghĩ đến sẽ gặp phải một đống biến thái như thế này đâu?

Lại nói tiếp, tạo thành tình huống như vậy đều là do Cố Dương kia.

Từ sau khi Cố Dương lên hạng nhất Tiềm Long bảng, thế giới này đã biến thành không được bình thường.

Những người xếp vào mấy thứ hạng đầu trên Tiềm Long bảng đều có liên quan đến hắn.

Bùi Thiến Lan xếp hạng nhất bỏ trốn với hắn.

Cố Tích Nguyệt xếp hạng hai, Ô Hành Vân xếp hạng ba đều có quan hệ không cạn với hắn.

Hàn Mộng Linh xếp hạng tư, nghe nói vốn là đệ tử của Tu La Kiếm Thánh, sau này cũng nhờ cậy hắn.

Tô Thanh Chỉ hạng năm càng không cần phải nhắc đến, là nhân tình của hắn.

Mấy thứ hạng dưới nữa, đám người Từ Nhược Mai, Phùng Thiên Tứ đều có quan hệ với Cố Dương.

Như vậy quá bất thường.

Trong lòng Thẩm Bạch Y đã hơi ghen tỵ, vì sao bản thân không quen biết Cố Dương sớm hơn chứ?

Nếu mình quen biết Cố Dương vào mấy tháng trước, trở thành bạn tri kỷ, nói không chừng mình đã sớm thành nhất phẩm rồi.

Coong!

Hắn đang suy nghĩ, hậu viện đột nhiên vang lên một tiếng chuông du dương.

Đột nhiên, toàn bộ Thẩm trạch đều yên tĩnh lại.

“Đây là…”

Thẩm Bạch Y thầm chấn động, quay đầu nhìn về hậu viện, hơi khó tin: “Chuông đồng kia vang lên.”

Ở ngoài từ đường Thẩm gia có một cái chuông đồng to lớn, nghe nói chuông này đã tồn tại từ hơn một ngàn năm trước rồi.

Nhưng mà từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thấy có ai gõ chuông này cả.

Hồi nhỏ hắn đã từng cố ý đi hỏi phụ thân.

Phụ thân hắn nói chuông đồng này từ khi để ở đó vẫn chưa từng vang lên.

Nếu có một ngày cái chuông này vang lên thì có ý nghĩa rằng xuất hiện một chuyện cực lớn.

Thẩm Bạch Y vốn cho rằng cái chuông kia sẽ vĩnh viễn không bao giờ gõ vang, lại không ngờ rằng nó đột nhiên vang lên.

Coong!

Lại một tiếng nữa.

Coong, coong…

Sau khi chín tiếng chuông liên tục vang lên, nơi chân trời có mấy bóng dáng đang bay tới, chính là mấy vị cường giả Thần Thông cảnh của Thẩm gia.

Thẩm Bạch Y lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng có nhiều Thần Thông cảnh tụ tập như vậy.

Lúc trước hắn còn không biết rằng hóa ra Thẩm gia có nhiều Thần Thông cảnh đến thế.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”



……

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nghi vấn này đồng thời xuất hiện trong đầu Thẩm Châu.

Hắn là Pháp Lực cảnh tam trọng, là nhân vật số hai ở Thẩm gia, tất nhiên hiểu được tiếng chuông kia vang lên đại diện cho điều gì.

Tam Thánh môn, có ý chỉ đến!

Chuông đồng kia là một món pháp khí, cần dùng một biện pháp đặc thù mới có thể gõ vang được, mà biện pháp này thì chỉ có người của Tam Thánh môn mới biết.

Năm đó lão tổ đã từng nói với hắn, nếu như có một ngày chuông đồng vang lên thì có ý nghĩa rằng Tam Thánh môn phái sứ giả đến đây.

Một ngàn năm rồi đây vẫn là lần đầu tiên chuông đồng này vang lên.

“Chẳng lẽ thánh chủ đã biết được sự kiện này rồi?”

Thẩm Châu nghĩ đến đây, càng thêm kính sợ thánh chủ.

Năm đó tổ tiên chẳng qua chỉ là một nô bộc trong Tam Thánh môn mà thôi, bởi vì làm việc nhanh nhẹn nên được thánh chủ nhìn trúng, phái đến Đại Chu, truyền phái bí pháp thần bí, nên mới có Thẩm gia hiện giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận