Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 92: Thuận lợi

Chương 92: Thuận lợi

“Hai vị này là…?”

Cố Dương nhìn hai hộ vệ bên cạnh Tiền Hi Vân, hắn rất tò mò về hai người kia.

Tiền Hi Vân trả lời: “Các nàng đều là đồng bạn của ta.”

Nữ tử toàn thân nhuốm máu kia chắp tay nói: “Thiên Tâm võ quán, Trình Tuyết.”

Quả nhiên là đệ tử của Thiên Tâm võ quán.

Cố Dương nhìn thấy Đoạn Nhạc Đao Pháp mà nàng vừa sử dụng thì đã có thể đoán ra được.

Hắn mỉm cười nói: “Quả nhiên là đệ tử tài giỏi của Trình quán chủ.”

Trên thực tế, hắn chưa từng gặp mặt Trình Thiên Tâm, nhưng trong mô phỏng đã từng giao thiệp với hắn rất nhiều lần, vô cùng quen thuộc.

Không ngờ Trình Thiên Tâm đã bồi dưỡng ra được một cường giả nhị phẩm.

Vả lại, nếu như dựa theo dòng chảy lịch sử ban đầu, Trình Tuyết sẽ chết ở nơi này, vì vậy mấy năm sau khi Trình Thiên Tâm chết, Thiên Tâm võ quán không còn ai chủ trì đại cuộc, rất nhanh đã tan rã.

Cố Dương nghĩ đến đây, tâm trạng vô cùng tốt.

Hắn lấy được rất nhiều lợi ích từ Thiên Tâm võ quán trong nhiều lần mô phỏng, Trình Thiên Tâm đối xử với hắn cũng không tệ. Có thể cứu Trình Tuyết, cũng coi như báo đáp cho Thiên Tâm võ quán.

Trình Tuyết hỏi: “Cố công tử quen biết nghĩa phụ ta sao?”

Cố Dương nói: “Chưa từng gặp mặt, nhưng đã là bạn tri kỷ từ lâu.”

Trình Tuyết nghe ra ý tốt trong lời nói của hắn, vẻ mặt vốn nghiêm túc cũng dịu hơn chút.

Cố Dương lại nhìn sang người áo đen khác, cuối cùng đã thấy rõ khuôn mặt của nàng. Rõ ràng nàng là người dị tộc, làn da rất trắng, đồng tử màu xanh ngọc, sống mũi cao thẳng, bên dưới mũ lộ ra lọn tóc màu vàng óng.

Hẳn là một người da trắng.

Có thể nhìn thấy một người da trắng tóc vàng mắt xanh ở thế giới này, thật sự là chuyện ly kỳ hiếm lạ.

Chỉ nghe thấy nàng dùng vốn tiếng Đại Chu sứt sẹo của mình nói: “Ta tên là… Lỵ Lỵ.”

Tiền Hi Vân ở bên cạnh giải thích: “Lỵ Lỵ đến từ đại lục phía tây bên ngoài đại dương xa xôi.”

Cố Dương không nhịn được nói: “Không phải thứ nàng vừa sử dụng là ma pháp đấy chứ?”

Dường như Lỵ Lỵ nghe hiểu lời hắn nói, sắc mặt hơi thay đổi, sửa lại: “Ta là một thuật sĩ, sử dụng pháp thuật nghiêm chính.”

Đột nhiên Cố Dương cảm thấy e rằng bản đồ của thế giới này lớn hơn tưởng tượng trước đó rất nhiều, mà hệ thống sức mạnh cũng không chỉ có một con đường là võ đạo.

Lúc này thuyền hoa đến rồi, chỉ còn cách mười mấy mét.

“Đi thôi.”

Cố Dương dẫn ba người lên thuyền hoa, sắp xếp một gian phòng trống cho các nàng.



“Xin lỗi, chưa nhận được sự đồng ý của các ngươi mà đã dẫn người khác lên thuyền rồi.”

Cố Dương trở lại boong thuyền, bày tỏ áy náy với Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân.

Sở Tích Nguyệt cũng không để ý đến chuyện này, lên tiếng: “Cố huynh làm việc, tất nhiên có lý do của ngươi.”

Nàng không muốn chủ động rước phiền phức vào người, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sợ phiền phức.

Quan hệ giữa hoàng thất và chín thế gia lớn trong thiên hạ khá là khó nói, nếu như có cơ hội, dù là thế gia nào thì cũng rất sẵn lòng chơi hoàng thất một vố.

Mà hoàng thất cũng giống vậy.

Ô Hành Vân trêu ghẹo: “Chẳng lẽ Cố huynh coi trọng vị Tiền cô nương kia? Ta thấy Tiền cô nương này đoan trang phóng khoáng, quả thật rất phù hợp với huynh.”

Trong lòng Cố Dương ấm áp, hai người này đúng là khéo hiểu lòng người, quả thật là người có thể giao du.

Lời của Ô Hành Vân khiến lòng hắn hơi dao động, nếu như làm con rể của Tiền gia, chẳng phải về sau không cần buồn lo chuyện tiền bạc hay sao?

Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân thấy hắn không phản bác, còn tưởng rằng hắn ngầm thừa nhận rồi, đều hơi kinh ngạc, vốn định khuyên vài câu, cuối cùng lại không nói gì.

Tiền gia này quá phức tạp.

Lấy thủ đoạn khi còn sống của lão thần tài kia mà vẫn không thể bảo vệ được huyết mạch ruột thịt, từng người từng người chết một cách khác thường, cuối cùng chỉ sót lại duy nhất một mình Tiền Hi Vân này, lại còn là nữ tử.

Về sau, hắn chỉ có thể đưa tôn nữ còn sót lại này đến Tĩnh châu cách xa vạn dặm, làm vậy mới có thể bảo vệ huyết mạch này.

Bây giờ, lão thần tài kia đã chết, Tiền Hi Vân lại muốn đi Trung châu tranh Tứ Hải tiền trang, chuyện này không khác gì tự tìm đường chết.

Đừng nói là nhị phẩm như Cố Dương, cho dù là Thần Thông cảnh cũng không chắc bảo vệ được nàng.

Tiền gia cũng không phải không có cường giả Thần Thông cảnh.

Vòng xoáy như vậy, người khác còn sợ tránh không kịp.

Nếu như Cố Dương thật sự muốn nhảy vào, kết cục cuối cùng sẽ không quá tốt.



Đêm đã khuya, Cố Dương về đến phòng mới có cơ hội mở hệ thống ra, xem xét kết quả của mô phỏng vừa rồi.

[…Ngươi đồng hành với đám người Sở Tích Nguyệt, ngồi thuyền rời đi từ La Giang, gặp thuyền của Tiền Hi Vân bị tấn công bất ngờ. Ngươi ra tay cứu nàng, nàng viết một tờ giấy nợ ba trăm vạn lượng. Ngươi đồng ý hộ tống nàng về Trung châu.]

[Trong một đêm vào mấy ngày sau, ngươi lặng lẽ dẫn Tiền Hi Vân và Lỵ Lỵ lên bờ. Ngày ngủ đêm đi suốt cả dọc đường. Nửa tháng sau, cuối cùng đã đến được Trung châu.]

[Ở cửa Trung châu thành, các ngươi bị một vị cường giả nhất phẩm tập kích, ngươi chống đỡ ba chiêu thì không chịu nổi nữa, khi đang định trốn đi, một cường giả nhất phẩm của Tiền gia kịp thời đuổi đến, đánh lui đối phương.]

[Sau đó, thuật sĩ Lỵ Lỵ đến từ đại lục khác nhận nhầm ngươi là thánh sứ, sống chết muốn đi theo ngươi.]

[Sau khi an toàn đến Tiền phủ, Tiền Hi Vân thực hiện lời hứa, giao cho ngươi một con dấu và một tờ khế ước chuyển nhượng, bên trong định giá hiệu buôn của Tĩnh châu và mười mấy chiếc thuyền biển là ba trăm vạn lượng, nhượng lại cho ngươi.]

[Về sau, ngươi và Lỵ Lỵ rời khỏi Trung châu, trở lại La Giang, hội tụ với đám người Sở Tích Nguyệt. Sau đó, các ngươi thay đổi tuyến đường đi đến Tĩnh châu.]

[Một tháng sau, các ngươi đến Tĩnh châu, trải qua hai tháng triển khai hoạt động, sau khi đấu giá hiệu buôn thu được ba trăm năm mươi vạn lượng.]

[Ô Hành Vân và Tĩnh Hải vương hóa giải hiềm khích lúc trước, ngươi cũng trở thành khách quý của vương phủ.]

[Mười tháng sau, Sở Tích Nguyệt tạm biệt ngươi, tiêu sái rời đi.]

[Ngươi ở lại Tĩnh châu, đưa ra mấy đề nghị về mặt buôn bán, vương phủ thu hoạch được khá phong phú. Ngươi cũng được Tĩnh Hải vương coi trọng, biết ngươi say mê võ đạo nên giới thiệu ngươi cho một lão giả. Dưới sự chỉ dạy của hắn, đao đạo của ngươi đã có tiến bộ vượt bậc.]

[Tám năm sau, Tịch Thiên Dực đứng thứ hai Nhất Phẩm bảng khiêu chiến Tĩnh Hải vương. Trong cuộc chiến, hai người cùng nhau bước vào Thần Thông cảnh. Đột nhiên, một cường giả Thần Thông cảnh thần bí xuất hiện, dựa vào thực lực mạnh mẽ tuyệt đối giết chết hai người ngay tại chỗ.]

[Ô Hành Vân kế thừa chức vị của Tĩnh Hải vương, một đại tướng bên dưới không phục, bỗng nhiên nổi binh tạo phản, ngươi rơi vào trận chiến, không cách nào xông ra khỏi vòng vây, cuối cùng kiệt sức mà chết. Hưởng thọ ba mươi mốt tuổi.]

Sau khi xem xong, Cố Dương đã nắm chắc.

Ít nhất, lần hộ tống Tiền Hi Vân này có sợ hãi nhưng không nguy hiểm. Cuối cùng cũng thuận lợi lấy được ba trăm năm mươi vạn lượng, còn nhiều hơn năm mươi vạn lượng so với lúc nàng cam kết.

Mặc dù đã trải qua một số khó khăn trắc trở.

Hơn nữa, hắn còn thúc đẩy Ô Hành Vân giảng hòa với phụ thân Tĩnh Hải vương, thông qua hắn lấy được sự coi trọng của vị cường giả đứng đầu Nhất Phẩm bảng này, có Tĩnh Hải vương phủ che chở, thuận lợi sống qua tám năm.

Ô Hành Vân này thật sự là phúc tướng của hắn.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm ba mươi mốt tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm ba mươi mốt tuổi.]

[Ba, nhân sinh trí tuệ năm ba mươi mốt tuổi.]

Cố Dương cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng vẫn chọn số hai.

Ở thời điểm bây giờ, kinh nghiệm chiến đấu vẫn quan trọng hơn cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận