Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 392: Nhanh nhanh, chạy mau

Chương 392: Nhanh nhanh, chạy mau

Chuyện này còn đáng sợ hơn tử vong cả trăm lần.

Đột nhiên, Y Phù mở mắt, trong mắt chỉ còn lại vẻ nặng nề và kiên quyết. Nàng chậm rãi nói: “Ta, Y Phù Á Sắt Lâm Nguyệt Quang, lấy tên Nguyệt Thần để thề, chỉ cần hắn trao trả thân thể của mẫu thụ cho Tinh Linh tộc, ta tự nguyện ký kết khế ước chủ tớ với hắn…”

Cát Thụy Ti ở bên cạnh khi thấy nàng báo ra tên họ đầy đủ đã thay đổi sắc mặt, đoán được nàng chuẩn bị làm gì, vươn tay định ngăn cản.

Nhưng mà nghĩ đến Tinh Linh mẫu thụ đang dần dần héo rũ, tay nàng giống như nặng đến ngàn cân, mới vươn ra được một nửa lại dừng lại, bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Một bên là tương lai của Tinh Linh tộc.

Một bên là vận mệnh bi thảm trong tương lai của Y Phù.

Cho dù chọn bên nào thì nàng đều sẽ hối hận cả đời.

“Công chúa…”

Nàng thống khổ nhắm hai mắt lại, cho dù như thế nào thì cánh tay cũng không vươn ra tiếp được.



Cùng với lời Y Phù nói, ấn ký nơi mi tâm của nàng lại sáng lên một lần nữa, một luồng dao động kỳ dị tản ra từ trên người nàng.

“… Trở thành nô bộc của hắn, kiếp này vĩnh viễn không phản bội, Nguyệt Thần làm chứng.”

Sau khi nói câu nói sau cùng, ấn ký nơi mi tâm của nàng giống như bay ra, biến thành một vầng trăng, ánh sáng nhu hòa dừng lên trên người Cố Dương.

Lập tức, hắn cảm thấy trong tăm tối có một sức mạnh vô hình cột thứ gì đó và nguyên thần của mình vào với nhau.

“Cái quái gì vậy?”

Cố Dương ngơ ngác.

Khế ước chủ tớ?

Nàng rốt cuộc đang làm trò quái gì vậy?

Mới vừa rồi còn kêu đánh kêu giết, dáng vẻ có thù sâu như biển với hắn, hận không thể xử lý hắn.

Đột nhiên lại biến thành dáng vẻ bi tráng, còn dùng tên thần linh hạ lời thề, nói muốn ký kết khế ước chủ tớ với hắn.

Không phải, ta nào muốn ký kết khế ước chủ cmn tớ với ngươi đâu?

Câu nói kia của ta là muốn nói đến Cửu Châu ấn mà.

Con bà nó chứ.

Đây là năng lực lý giải thần tiên gì vậy?

Đây thật sự quá đáng con mẹ nó con bà nó chứ, quá đáng đến tận nhà!

“Đồ hèn hạ nhà ngươi được đấy.”

Cố Dương còn chưa mở miệng, Tào Y Y ở bên cạnh đã bùng nổ, mắng: “Quá không biết xấu hổ, không ngờ lại cam tâm làm nô bộc để câu dẫn hắn. Nữ nhân ngoại tộc nhà ngươi đúng là vô sỉ hạ lưu, còn là công chúa đấy, ta nhổ vào…”

“Ưm…”

Cố Dương dùng pháp lực bịt kín miệng của Tào Y Y, không để nàng tiếp tục nói nữa.

Nếu không không ai biết được nàng sẽ nói ra lời nói khó nghe đến cỡ nào.

Tuy rằng hắn cảm thấy cách suy nghĩ của hai nữ nhân Tinh Linh tộc này rất kỳ lạ, nhưng sự việc đã phát triển đến mức này rồi, cũng không thể chọc tức người ta nữa.

Hắn thật sự hoài nghi, nếu như để cho Tào Y Y tiếp tục nói hết, rất có thể sẽ khiến cả hai nàng sụp đổ.

Đến lúc đó các nàng bỏ đi mất, sau này vẫn phải chạy đến Tây Đê đại lục tìm kiếm khối Cửu Châu ấn kia về, chỉ nghĩ thôi đã thấy phiền toái.

Vẫn nên an ủi các nàng trước đã.

Cố Dương thật sự sợ các nàng, không vòng vo với các nàng nữa, nói thẳng: “Ta muốn cái này.”

Hắn lấy một ấn tỉ ra, nói: “Ta biết, trên tay các ngươi có thứ giống hệt thứ này, cộng thêm với mấy thứ các ngươi mới vừa nói, đổi lấy Chí Dương đinh.”

Cát Thụy Ti nhìn thấy ấn tỉ bằng ngọc trên tay hắn, lấy làm kinh hãi.

Nói thật là nàng thật sự không nghĩ đến nó, theo nàng thì đây chỉ là một “chìa khóa” để vào vị diện này mà thôi.

Ngoài trừ tác dụng đó ra thì nó không có lợi ích nào nữa cả.

Vốn không hề nghĩ tới thứ đối phương muốn lại là nó.

Dù sao nàng đã từng có ít nhiều liên hệ với nhân loại, từ trong phản ứng của Cố Dương, mơ hồ cảm giác được rất có thể hai nàng đã nghe lầm rồi.

Hay là đối phương vốn không phải có ý kia?

Vừa nảy sinh suy nghĩ này, trong lòng Cát Thụy Ti lộp bộp một tiếng, vốn không dám nghĩ sâu thêm.

Nếu quả thật nói như vậy, thế hy sinh của Y Phù tính là gì?

Là chê cười sao?

Nàng ném suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu, nhanh chóng lấy khối ấn tỉ kia ra: “Ngươi nói là nó?”

“Đúng vậy.”

“Đây là chìa khóa ra vào vị diện này, nếu như cho ngươi rồi, bọn ta rời khỏi đây như thế nào?”

“Ta sẽ mang các ngươi ra ngoài.”

“Các hạ phải ký một khế ước với ta.”

Cát Thụy Ti nói xong bèn lấy một quyển trục ra, đó chính là tờ giấy khế ước đã lấy được từ chỗ thương nghiệp của giáo hội, là khế ước do Thần Kim Tiền làm chứng, đủ để ràng buộc cường giả Truyền Kỳ.

Tên này còn rất nhiều thứ linh tinh vụn vặt.

Cố Dương hỏi: “Ký khế ước như thế nào?”

Cát Thụy Ti thuật lại một lần nội dung khế ước, sau khi hắn nghe xong, thấy không có sơ hở gì, cũng muốn thử xem rốt cuộc khế ước của Tây Đê đại lục có sức ràng buộc như thế nào.

Mới vừa rồi nữ tử tên Y Phù kia thể hiện một phen, quả thật rất thần kỳ, là một sức mạnh mà trước mắt hắn không cách nào lý giải được.

Rất nhanh, hai người đã ký kết khế ước.

Khế ước vừa thành, quyển trục kia đã bùng lửa, tự động bốc cháy.

Ngay sau đó, Cố Dương cũng cảm nhận được một sức mạnh kỳ dị, coi thường nhục thể và pháp lực của hắn, quấn quanh trong nguyên thần của hắn.

“Có điểm giống sức mạnh mới vừa rồi, nhưng lại hoàn toàn khác nhau.”

Trong lòng hắn thầm nghĩ, trao đổi thứ trong tay với đối phương.

Cuối cùng khối Cửu Châu ấn thứ bảy cũng tới tay.

Trong tay Cao gia còn có một khối, Cao Phàm nói muốn giúp hắn mang đến, nhưng đã đi rất lâu rồi mà cho đến bây giờ vẫn không có kết quả, không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.

Về phần khối cuối cùng cũng không biết ở đâu.

“Phượng Vũ Cửu Thiên” muốn đột phá đến Thiên Nhân cảnh, có lẽ không phải chuyện đơn giản.

Bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết”, luyện chín hóa thân đến tầng thứ chín, thậm chí có thể đến Động Hư cảnh.

Cho nên hắn nhất định phải gom đủ cả chín khối Cửu Châu ấn.

Ngoại trừ Cửu Châu ấn ra còn có vài món thần khí của Tây Đê đại lục, những thần khí này hoàn toàn khác với thần binh tuyệt thế của bên này, thường thường chứa đựng sức mạnh tương tự với quy tắc.

Ví dụ như thanh Khắc Lỗ chi kiếm kia, chỉ cần khiến người khác bị thương, cho dù chỉ cắt chút da thôi cũng sẽ bị trọng thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận