Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 128: Hắn đang nói cái gì?

Chương 128: Hắn đang nói cái gì?

Bùi Thiến Lan nghe thấy đối phương sỉ nhục phụ thân thì không khỏi giận dữ, trả lời lại một cách mỉa mai: “Nếu chủ tử nhà ngươi có bản lĩnh thì sẽ không co đầu rụt cổ ở Long Môn đảo. Hắn dám lên bờ sao?”

Kim Ngọc không thay đổi sắc mặt, nói: “Đợi đến khi chủ thượng thần công đại thành thì sẽ đích thân đến Tĩnh châu thành, giết chết Hoàng Cực Kiếm Thánh xen vào việc của người khác kia, sau đó vặn đầu chó của Ô Thiên Khải để tế lão chủ nhân trên trời có linh thiêng. Đáng tiếc, ngày đó, ngươi không nhìn thấy.”

Nói xong, giọng điệu của hắn biến thành buồn rười rượi: “Hôm nay, Ô Thiên Khải bế quan ở Thiên Long sơn, Tiêu Nguyệt và Đặng Tử Ngôn thân mình còn lo chưa xong, ngươi cảm thấy còn có ai có thể tới cứu ngươi?”

Keng!

Bùi Thiến Lan đẩy Xuân Đào sang bên, bi tráng nói: “Vậy ra tay đi.”

Nàng tự biết lần này lành ít dữ nhiều.

Mặc dù người trước mắt nhìn tầm thường, nhưng lại mang đến cho nàng một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, một luồng sát khí vẫn luôn tập trung vào nàng, vốn không cho nàng đường lui.

Bây giờ việc nàng có thể làm chính là dựa vào thanh kiếm trong tay, liều chết đánh cược một lần!

Kim Ngọc lại không vội vã ra tay, nói: “Chủ thượng đã từng dặn dò, không thể tùy tiện giết chết ngươi, như vậy quá hời cho ngươi. Muốn để ngươi nếm vài khổ hình, muốn sống không được, muốn chết không xong…”

Giọng hắn vô cùng âm u giống như mang theo hàn khí tuôn ra từ âm phủ.

Xuân Đào ở bên cạnh nghe được sởn hết cả gai ốc: “Sao ngươi ác như thế…”

Nàng còn chưa dứt lời, cả người giống như bị trúng đòn, hộc máu ngã xuống, ngất đi.

Nhất phẩm!

Bùi Thiến Lan nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt.

Không ngờ người trước mắt này lại là cường giả nhất phẩm.

Nàng thấy hắn mặc y phục của nô bộc trong vương phủ thì đã biết được hắn ẩn núp trong phủ khá lâu, trăm phương ngàn kế như thế chính là vì giết nàng.

Nếu là nhị phẩm, nàng còn có thể liều một chút.

Đối mặt với một cường giả nhất phẩm, nàng tự biết không có bất cứ cơ hội nào.

Nàng không phải Cố Dương, không có thực lực giết địch vượt cấp.

Trong đầu Bùi Thiến Lan không khỏi nhớ tới thảm trạng khi phụ mẫu và ca ca chết đi.

Người kia tính tình tàn nhẫn, hận phụ thân thấu xương, tuyệt đối nói được làm được.

“Phụ thân, thứ cho nữ nhi bất hiếu.”

“Vương gia, ân tình của ngài, kiếp sau lại báo.”

Nàng nghĩ đến đây, kề kiếm lên cổ, định tự kết thúc.

Nhưng một kiếm này lại không cách nào cắt được, cho dù nàng dùng sức ra sao, thanh kiếm trong tay vẫn không hề nhúc nhích.

Bùi Thiến Lan trợn mắt nhìn, chỉ thấy Kim Ngọc không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt nàng, dùng hai ngón tay kẹp thân kiếm.

Trên mặt hắn hiện lên nụ cười âm trầm: “Muốn chết? Không dễ dàng như vậy đâu.”

Trong lòng Bùi Thiến Lan đã phẫn nộ đến cực điểm, một chưởng toàn lực đánh vào lồng ngực hắn, còn chưa đụng vào y phục của hắn đã bị cương khí hộ thể chấn đến tê dại cánh tay.

Chân nguyên trong cơ thể nàng gần như bị đánh tan.

Một nhị phẩm hạng năm trên Tiềm Long bảng, ở trước mặt một vị cường giả nhất phẩm, thật sự như một đứa nít ranh, không có cả năng lực phản kháng.

“Lát nữa, ta sẽ lột sạch y phục của ngươi, để hạ nhân cả vương phủ đều được thưởng thức xem thân thể của vương phi Tịnh Hải vương có tiếng trên Hồng Nhan bảng tuyệt vời cỡ nào.”

Lời nói ác độc của Kim Ngọc giống như một mũi tên nhọn lập tức đâm rách phòng tuyến trong lòng của Bùi Thiến Lan, khiến gương mặt nàng mất hết huyết sắc, trong mắt sợ hãi tới cực điểm.

Đây là chuyện còn đáng sợ hơn cái chết đối với nàng.

Đến lúc đó, không chỉ có nàng, ngay cả thanh danh của Tĩnh Hải vương đều hỏng hết.

Bùi Thiến Lan lúc này chân chính cảm nhận được cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong.

Kim Ngọc nhìn dáng vẻ tuyệt vọng mà bất lực của nàng, lè lưỡi liếm môi, thỏa mãn nói: “Nếu chủ thượng nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của ngươi, nhất định rất cao hứng. Nhớ kỹ, đây là cái giá phải trả cho phụ thân ngươi vì đã phản bội lão chủ nhân. Quỳ xuống, sám hối với lão chủ nhân, ta có thể cân nhắc, để ngươi chết thoải mái một chút.”

“Này, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói nhân vật phản diện chết vì nói nhiều à?”

Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.

Kim Ngọc đang tỏ vẻ đắc ý bỗng khựng lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy sau lưng xuất hiện thêm một người.

Nói đúng ra là hai người, cách đó không xa còn có một bóng người đang xẹt sang bên này.

Đó là một nam tử còn trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn, đôi mắt sáng ngời, cả người hòa thành một thể với cảnh vật xung quanh.

Chuông báo động trong lòng Kim Ngọc vang lên, không ngờ hắn lại không hề phát hiện ra người này đến gần, có thể thấy được thực lực của người này tuyệt đối không dưới mình.

Sao trong Tĩnh Hải vương phủ còn có một cường giả nhất phẩm vậy?

Những năm này, Tĩnh Hải vương vẫn luôn bế quan, trong vương phủ chỉ nên có ba gã nhất phẩm mới đúng. Đại quản gia đã chết, chỉ còn lại Tiêu Nguyệt và Đặng Tử Ngôn.

Người trước mắt này chui từ đâu ra?

“Cố công tử…”

Khi nhìn thấy rõ tướng mạo người này, Bùi Thiến Lan như thể đang rơi xuống địa ngục mà nhìn thấy một tia sáng từ nhân gian, quét sạch sẽ tất cả yêu ma quỷ quái bốn phía, nước mắt vỡ đê trào ra.



Từ trong mô phỏng, Cố Dương đã biết được Tĩnh Hải vương phi và thế tử đều bị nguy hiểm đến tính mạng, cho nên mới không dây dưa nhiều với nữ nhân đầu óc có vấn đề kia, cứu người quan trọng hơn.

Lần trước hắn phí sức lực lớn như vậy mới cứu được nhi tử và nữ nhi của Tĩnh Hải vương, nếu chết đi, chẳng phải cứu phí công sao?

Lúc này đây, hắn tiện tay cứu cả vương phi, Tịnh Hải vương còn không đền đáp hắn sao?

Hắn thi triển thân pháp “Di Hình Hoán Ảnh” học được trong một lần mô phỏng nào đó từ Võ viện, thích hợp thi triển trong những nơi phức tạp như vương phủ, để nữ nhân điên ở sau lưng hít khói.

Vừa tới hậu viện, hắn đột nhiên cảm ứng được một khí tức quen thuộc cách đó không xa.

“Là nàng sao? Nàng cũng gặp phải nguy hiểm ư?”

Hắn nhận ra đây chính là nữ nhi Tĩnh Hải vương đã bị hắn ngộ thương khi ở Kiếm Sơn lần trước.

Cố Dương không hề chần chừ, quyết định tới đây cứu nàng trước.

Dù sao bên kia có hai cường giả nhất phẩm, tạm thời còn chưa phân thắng bại được.

Hơn nữa lần trước không dễ dàng gì mới cứu sống được nàng, nếu như bị người khác giết chết, vậy chẳng phải cứu vô ích rồi sao?

Hắn vừa mới tới viện đã nghe được một nam nhân hèn mọn đang uy hiếp nàng, lập tức không nghe nổi nữa, không nhịn được nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nhân vật phản diện chết vì nói nhiều à?”

Sau đó, hắn nghĩ đến đằng sau còn có truy binh, cho nên không hề lãng phí thời gian nữa, sấn người tới trước, tay cầm chuôi đao, khí thế cả người thay đổi.

Đao ý vô cùng đáng sợ!

Kim Ngọc biến sắc, cảm giác áp bách cực kỳ lớn kia khiến hắn ý thức được mình gặp phải đối thủ đáng sợ nhất từ khi chào đời đến nay, cũng không để ý đến Bùi Thiến Lan ở sau lưng nữa, tất cả tinh thần đều đặt lên trên người kẻ địch mạnh trước mắt.

Cố Dương rút đao ra, vầng sáng chói mắt bắn ra trong bóng đêm, cho dù là Bùi Thiến Lan hay Kim Ngọc đang đối mặt với một đao này, hoặc là Phượng Tiểu Tiểu đang đuổi theo đằng sau, đều bị ánh đao này làm chói mắt.

Trong phút chốc, không gian giống như bị bổ đôi dưới một đao.

Một đao kia nhanh đến mức không cách nào hình dung.

Trong mắt Kim Ngọc phản chiếu ánh đao sáng chói kia, cả người cứng đờ, miệng há ra, giống như định nói gì.

Xoẹt!

Đột nhiên, cổ hắn ào ào phun máu, cái đầu rơi xuống, lăn đến bên chân Bùi Thiến Lan.

Chiêu thứ hai của Diệt Thần Cửu Thức, Bạt Đao thức!



Phượng Tiểu Tiểu cách đó không xa nhìn thấy một đao kia mà ánh mắt như thể tỏa sáng, sợ hãi than lên: “Đao pháp hay lắm, ngươi có tư cách để cho ta sử dụng một chiêu kia. Đừng chạy nữa.”

Bên kia, Cố Dương đã ôm Bùi Thiến Lan chạy đi, trong lòng thầm mắng một tiếng, thần kinh.

Hắn nói với nữ nhân mình đang ôm trong ngực: “Nói cho ta biết, đệ đệ và mẫu thân của ngươi ở đâu?”

“Hả?”

Bùi Thiến Lan nghe xong lời hắn nói, cả người đều mơ hồ.

Đệ đệ và mẫu thân của ta?

Hắn đang nói cái gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận