Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 416: Di phủ Thượng Cổ

Chương 416: Di phủ Thượng Cổ

[… Ngươi bắt giữ được một con dơi hút máu ở Hoàng Tuyền động thiên, thu nó làm sủng thú, bắt giữ toàn bộ dơi hút máu trong hang động, hợp thể với nó.]

[Ngươi hao hết pháp lực, rời khỏi Hoàng Tuyền động thiên. Sau đó không lâu, đi đến biên cương, tham gia vào đại chiến với Man tộc thảo nguyên, giành được thắng lợi.]

[Khi khải hoàn hồi triều, một cường giả Thiên Nhân trên thảo nguyên đánh tới. Ngươi thả đàn dơi hút máu ra, ngăn cản đối phương. Một lát sau, Lạc vương tìm đến, đánh trọng thương vị Thiên Nhân kia.]

[Sau đó lại có một vị Thiên Nhân trên thảo nguyên tìm đến, hai người liên thủ, đánh thức một vị đại năng Thượng Cổ ngủ say đã lâu, đánh chết toàn bộ người ở đây. Ngươi chết, hưởng thọ hai mươi ba tuổi.]

Quả nhiên có thể được!

Cố Dương nhìn con dơi hút máu đang không ngừng giãy giụa kia, ánh mắt sáng lên.

Không ngờ có thể thu phục nó làm sủng thú, hơn nữa thông qua nó còn có thể thu được cả đàn dơi hút máu để cho mình dùng.

Vả lại thực lực của đàn dơi hút máu quả thật rất mạnh, còn có thể ngăn cản được một vị cường giả Thiên Nhân.

Khi liên thủ với Lạc Vương, thậm chí có thể đánh trọng thương vị cường giả Thiên Nhân kia.

Từ trên mức độ nào đó mà nói, có thể so sánh được với cường giả Thiên Nhân.

Nhưng mà đám cường giả Thiên Nhân này cũng rất vô lại, đánh không được lại kéo người tới, triệu hồi ra một vị đại năng Thượng Cổ, giết sạch người tại chỗ.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm hai mươi ba tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm hai mươi ba tuổi.]

[Ba bài học cuộc sống năm hai mươi ba tuổi.]

Cố Dương tạm lưu phần thưởng này lại, lấy Phượng Vũ đao ra, nói với con dơi hút máu kia: “Làm sủng thú của ta, hoặc là chết, chọn một đi.”

Dơi hút máu ở đó run run, hiển nhiên còn có một chút trí tuệ.

Cứ như vậy, dưới uy hiếp của hắn, dơi hút máu không dám cự tuyệt, bị hắn thu làm sủng thú, thu vào trong không gian ngự thú ở trong đầu.

Lúc này, trận chiến đấu bên chỗ Mộc Hoang đạo nhân cũng tiến vào giai đoạn gay cấn.

Cố Dương chạy tới nơi chiến đấu, quỷ vật linh tinh đụng phải dọc đường đều thuận tay giải quyết hết.

Chỉ chốc lát sau hắn đã chạy đến chỗ kia, nhìn thấy hai cường giả Nguyên Anh kỳ liên thủ, dùng một thanh phi kiếm, một cái thước lớn, đại chiến với mấy chục con quỷ vật.

Một người trong đó đúng là Mộc Hoang đạo nhân nửa người đã biến thành quái vật, bên cạnh còn có một tu sĩ xa lạ, trên trán phủ một tầng vảy màu lam.

Phía sau hai người là một động phủ, hoa cỏ màu xanh bên trong như tấm đệm, chim hót hoa thơm, có thể xem như nhân gian tiên cảnh nếu so với hoàn cảnh của Hoàng Tuyền động thiên.

Một luồng linh khí kinh người đang dũng mãnh tuôn ra khỏi động phủ, rất nhanh đã bị ô nhiễm, hóa thành một màn sương mù màu đen, bốc hơi lên, hình thành một đám mây mù màu đen.

Chính mây mù màu đen này đã hấp dẫn quỷ vật xung quanh đây, khiến cho chúng nó ùn ùn kéo tới.

Thực lực của hai vị tu sĩ Nguyên Anh kia cũng không tầm thường, một thanh Sương Hoa kiếm, mỗi một lần bay ra đều có thể đâm một cái lỗ lên trên thân con quỷ vật.

Còn có cái thước lớn kia lóng lánh ánh sáng màu vàng, ngăn chặn những quỷ vật kia ở bên ngoài.

Hai người hợp lực nhưng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn những quỷ vật đó lại chứ không có cách nào đánh chết chúng nó, đặc biệt là quỷ vật Bất Lậu cảnh kia, Sương Hoa kiếm đâm lên trên thân nó, miệng vết thương nhanh chóng lành lại.

Quỷ vật càng đánh càng hăng, còn hai vị tu sĩ Nguyên Anh bị tiêu hao khổng lồ như thế, có phần không chịu nổi.

Pháp lực cực kỳ quý giá đối với bọn họ, một khi tiêu hao quá lớn nhưng lại không thể hít thở nguyên khí trời đất hoặc ăn đan dược để khôi phục, ô nhiễm trong cơ thể sẽ không ngừng sâu thêm.

Đánh tiếp như vậy, cho dù không bị quỷ vật giết chết cũng sẽ vì ô nhiễm quá nặng, cuối cùng dẫn đến không khống chế được, tương tự khó tránh khỏi cái chết.

Ở Hoàng Tuyền động thiên, tu sĩ thật sự rất bị thiệt thòi, thực lực toàn thân không phát huy ra được bao nhiêu, còn bị bó tay bó chân. Gặp phải quỷ vật ngang cấp thì chỉ có một con đường chết.

Hai người nỗ lực chống đỡ, trong lòng đều không ngừng kêu khổ.

Bọn họ đều biết còn tiếp tục như vậy, đó là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Tu sĩ tên Mộ Dung kia quát lên: “Mau nghĩ cách đi, bằng không chúng ta đều phải chết ở đây.”

Mộc Hoang đạo nhân tỏ ra âm trầm, đang định mở miệng, đột nhiên thay đổi vẻ mặt, quay đầu nhìn lại, thấy được một người cho dù như thế nào đều không ngờ đến.

Là hắn?

Hắn thầm chấn động, bóng dáng kia rất quen thuộc, chính là Cố Dương là hai tháng trước đã đến Mộc Hoang thành.

Người này vẫn còn sống!

Hơn nữa lại cũng xuất hiện ở đây!

Càng khiến cho hắn khiếp sợ đó là thoạt nhìn người này không có bất kỳ khác biệt gì với hai tháng trước, hoàn toàn không có dáng vẻ bị ô nhiễm.

Sao có thể như vậy được?

Ở lại thế giới này hai tháng, lại là ở dã ngoại, pháp lực của tiểu tử kia chắc chắn phải đã sớm hết sạch rồi mới đúng, muốn hồi phục pháp lực thì nhất định sẽ bị ô nhiễm.

Mộc Hoang đạo nhân thầm chấn động, hét lớn: “Cố đạo hữu, kính xin ra tay hỗ trợ, lấy sức mạnh của ba người chúng ta loại bỏ kẻ này. Động phủ của tiên nhân Thượng Cổ này, ba người chúng ta chia đều.”

Mộ Dung ở bên cạnh cũng phát hiện lại có người đứng bên cạnh, trong nháy mắt khi nhìn thấy đối phương, đồng tử của hắn co rụt lại

Không ngờ trên đời này lại có người gần như hoàn toàn không bị ô nhiễm, pháp lực và thân thể đều tinh thuần sạch sẽ.

Hắn lập tức nghĩ đến một khả năng nào đó, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, trong miệng nói: “Ta đồng ý với đề nghị của Mộc Hoang đạo hữu, chỉ cần có thể loại bỏ quỷ vật này, đồ vật lấy được từ bên trong đều có thể chia đều.”

Sau đó lại bổ sung một câu: “Nếu như đạo hữu không tin, bọn ta có thể lập lời thề.”



“Không cần!”

Cố Dương nhìn thấy đám quỷ vật kia, Phượng Vũ đao trong tay đã sớm đói khát khó nhịn. Hắn bèn xách đao lên, đánh tới.

Chỉ thấy đao trên tay hắn hạ xuống, vài quỷ vật cấp Kim Thân cảnh bị chém chết.

Hắn giống như hổ vào bầy dê, giống như bổ dưa thái rau, trong nháy mắt đã tiêu diệt hơn phân nửa đám quỷ vật kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận