Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 177: Như vậy từ sớm đã tốt (2)

Chương 177: Như vậy từ sớm đã tốt (2)

Tam công chúa Triệu Vũ không dám tin vào hai mắt của mình, vị cường giả Kim Thân cảnh kia bị một đao của Cố Dương phá vỡ Kim Thân!

Nhất phẩm trảm Thần Thông?

Từ xưa đến nay chưa từng có chuyện ly kỳ thế này.

Nàng cảm thấy trong đầu có tiếng ong ong, tiêu rồi, nàng nhìn thấy thanh niên không ai bì nổi đứng ở nơi đó, tâm hồn bị đả kích trầm trọng.

Sao hắn có thể làm được?

Đồng tử của lão giả che trước người nàng cũng co rụt lại.

Một đao vừa rồi thật sự khiến người kinh sợ, cho dù là hắn cũng chưa chắc có thể ngăn được.

Đại Chu có một thanh niên như vậy, chỉ sợ sau này sẽ có nhiều chuyện.



Đùng!

Ngoài Giang châu thành, Vũ Nhị nhẹ buông tay, bầu rượu rớt xuống đất, vỡ nát, nhưng hắn lại không hề phát giác.

Ánh mắt hắn ứ đọng: “Không phải chứ?”

Lâm Diệc Mặc cũng không chó hoang mèo hoang gì, hắn xuất thân Lâm gia, tu luyện Ngân Hà Kiếm Pháp chân truyền của Lâm gia, đạt được Kim Thân hơn mười năm, tu vi uyên thâm.

Cố Dương có thể dùng một đao phá Kim Thân đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.

Hắn vốn định để tiểu tử này giao thủ với Kim Thân cảnh, trải nghiệm sức mạnh của Kim Thân cảnh, đó chính là kinh nghiệm rất quý giá.

Nhưng hắn lại không thể ngờ rằng tiểu tử này chỉ dùng ba đao đã gọn gàng lưu loát đánh bại Lâm Diệc Mặc, còn dùng một đao phá nát Kim Thân.

Thế này... hơi mạnh quá rồi phải không?

Đợi đến khi hắn đột phá Thần Thông cảnh thì còn thế nào nữa?

.....

“A…”

Lâm Diệc Mặc bị phá Kim Thân, cảm giác như phải chịu khổ hình thiên đao vạn quả, kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết.

Thua rồi, vậy mà hắn lại thua dưới đao một tên võ giả nhất phẩm.

Chuyện này so với đau đớn trên thân thể càng làm cho hắn khó có chấp nhận hơn.

Đúng lúc này, một thanh đao toàn thân đen nhánh xuất hiện trước mặt hắn.

Lâm Diệc Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt thanh niên trên cao nhìn xuống, rống lên một tiếng: “Ngươi thắng rồi, giết ta đi!”

Cố Dương mỉm cười: “Ta giết ngươi làm gì? Ta chỉ cần cái này.”

Hắn mở giấy nợ ra, ném tới trước mặt, nói: “Bây giờ có thể trả lại tiền chưa?”

Lâm Diệc Mặc cúi đầu nhìn lại, thấy trên tờ giấy viết “thiếu năm trăm vạn lượng”, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin: “Ngươi tìm tới Lâm gia... là vì... năm trăm vạn lượng này?”

Chỉ vì năm trăm vạn lượng lại khiến hắn rơi vào kết cục như thế, quả thật nực cười.

Cố Dương nói: “Đúng vậy, sao đấy, bọn họ không nói với ngươi sao?”

Lâm Diệc Mặc vô cùng tức giận, phun ra một búng máu, ngất đi.

Cố Dương lớn tiếng nói: “Chư vị Lâm gia, nếu còn không đưa tiền, ta sẽ giết người.”

“Dừng tay..”

Lúc này, cuối cùng Lâm Hữu Lượng cũng vọt vào. Giờ đây, hắn sớm đã không còn bình tĩnh tự nhiên nổi nữa, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ, quỳ rạp trước mặt Cố Dương, cúi đầu: “Công tử đao hạ lưu nhân, Lâm gia bọn ta nhận... nợ!”

Bây giờ Cố Dương mới thu đao, nói: “Sớm như thế đã tốt, không nên đánh đánh giết giết, tổn thương hòa khí.”

Khóe môi Lâm Hữu Lượng giật giật, suýt chút nữa phun ra một búng máu.

Nhưng mà tình thế hiện tại người ta mạnh hơn, cho dù đối phương có nói gì đi nữa, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng.

Đến thúc tổ cũng bị đánh bại, Lâm gia không còn ai có thể chống lại người này, nếu không cẩn thận, tai họa sẽ ập xuống.

Cơ nghiệp trăm năm của gia tộc, tuyệt đối không thể chôn vùi trong tay hắn.

Cố Dương nói: “Năm trăm vạn lượng tiền mặt, các ngươi lấy ra, ta lập tức rời đi.”

“Năm trăm vạn lượng, tạm thời chỉ sợ không gom góp được…”

Lâm Hữu Lượng nơm nớp lo sợ nói.

Lúc hắn tiếp quản vị trí gia chủ thì Lâm gia đã đứng vững gót chân ở Giang châu, hành trình tương đối yên bình, cho dù từng có chút sóng gió nhưng cũng không đủ để rung chuyển căn cơ của Lâm gia.

Hiện giờ hắn lại gặp phải nguy cơ sinh tử tồn vong, lỡ bước nhầm, Lâm gia khổng lồ như vậy sẽ tan thành mây khói, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, lời còn chưa dứt, trên trán đã đổ đầy mồ hôi.

“Hả?”

Cố Dương không thay đổi sắc mặt nhìn hắn.

Giọng Lâm Hữu Lượng đã hơi run run: “Hôm nay chính là lúc thu tơ sống và lá trà, phần lớn tiền mặt của Lâm gia đều đã cầm đi tích trữ hai loại hàng hóa này rồi…”

Cố Dương nói: “Tiền trang lớn như vậy lại không thể lấy ra được năm trăm vạn lượng sao?”

“Là… là như thế này, trong năm nay, mấy châu gần đây đều ầm ĩ việc khủng hoảng tiền tệ… Nghe nói, hoàng thất rút ra lượng lớn tiền mặt từ chỗ Tứ Hải tiền trang… rất nhiều thương hộ đều bắt đầu chỉ lấy tiền mặt.”

Lại còn có chuyện như vậy?

Cố Dương thoáng kinh ngạc, nhưng hắn lại không hề hoài nghi lời này.

Tiền bạc không phải là tài nguyên quá mức quý trọng đối với thế gia giống như Lâm gia, nếu có thể dùng tiền trừ họa, bọn họ còn thấy may mắn không gì sánh bằng.

Hắn nghĩ, khủng hoảng tiền tệ này, hơn phân nửa cũng có liên quan đến mình.

Từ sau khi rời khỏi Liên Sơn, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, không biết hắn đã nạp bao nhiêu ngân lượng vào trong hệ thống, đoán chừng có vài ngàn vạn lượng, ít nhiều gì nhất định sẽ có ảnh hưởng.

Nhưng mà, hoàng thất rút ra nhiều tiền như vậy từ chỗ Tứ Hải tiền trang là để làm gì?

Cướp đoạt mối làm ăn với ta?

Xem ra chắc chắn phải tới Thần Đô này một chuyến rồi.

Tứ Hải tiền trang trải rộng thiên hạ, bàn về số lượng ngân lượng, không có bất cứ nhà nào có thể vượt trên được. Nếu hoàng thất rút lượng lớn tiền bạc từ Tứ Hải tiền trang…

Vậy thì số tiền kia nhất định đều vận chuyển đến Thần Đô.

Đến lúc đó, thăm dò được vị trí những nơi cất ngân lượng kia là có thể một mẻ hốt gọn.

Cố Dương đang nghĩ đến kế hoạch như vậy, Lâm Hữu Lượng lại không dám thở mạnh, kiên trì tiếp tục nói: “Bây giờ nhiều nhất chỉ có thể rút ra hai trăm vạn lượng…”

“Ít như vậy?” Cố Dương hơi bất mãn, vất vả khổ cực đánh một trận mới kiếm được ít tiền như vậy. Đây là Kim Thân cảnh đó, xương cốt cứng rắn, Phượng Vũ đao của hắn suýt chút nữa đã cùn rồi.

Lâm Hữu Lượng lập tức nằm rạp trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Lâm gia nguyện tặng kho bí mật trong nhà cho công tử.”

Cố Dương sờ cằm, bất đắc dĩ nói: “Thế còn được.”

Ở trong mô phỏng, hắn đã phát hiện ra tấm bản đồ kho báu của Hạ triều ở trong kho bí mật của Lâm gia.

Đáng tiếc chẳng có tác dụng quái gì, bản đồ kho báu này không phải là phần duy nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận