Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 170: Thật sự không như ngươi nghĩ (2)

Chương 170: Thật sự không như ngươi nghĩ (2)

Cố Dương trở lại thác nước, Bùi Thiến Lan đã thay xong y phục, y phục của hắn khá lớn, mặc trên người nàng lại có vẻ rộng thùng thình, ống tay áo và ống quần quá dài, chỉ có thể xắn lên.

Nàng dùng một dây vải cột tóc dài lên, tạo hình như vậy không có cách nào che giấu được dung mạo của nàng, thoạt nhìn còn có một ý vị khác.

Quả nhiên là thiên sinh lệ chất.

Cố Dương nhìn đến ngẩn ngơ.

Bùi Thiến Lan thấy hắn nhìn mình chằm chằm, trong lòng vừa thẹn vừa mừng, tay nghịch dây lưng, nhỏ giọng nói: “Ngươi nhìn cái gì?”

Cố Dương cảm khái nói: “Nếu ta mang ngươi quay về trái đất, giới thiệu ngươi cho bạn học của ta, chắc bọn họ hâm mộ chết mất.”

Mặc dù Bùi Thiến Lan không biết trái đất là nơi nào, nhưng vẫn nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn, trong lòng ngọt ngào.

“Đi thôi, xem thử Tẩy Long trì kia.”

Khi ở địa cầu, trong ký túc xá chỉ có mình hắn còn chưa thoát độc thân, vì thế bị ba tên kia chế nhạo không ít, mới vừa rồi chỉ đột nhiên sinh lòng xúc động.

Nhưng mà hắn nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc này.

Tẩy Long trì kia, mặc dù lão giả thần bí không coi trọng, nhưng giá trị của nó đối với Phàm cảnh vẫn không thể đo lường được.

Chắc là Lôi Hạo đã dựa vào nó mới có thể rèn luyện thành Kim Thân.

Cố Dương cũng đã được lợi ích không ít từ trong Tẩy Long trì này, sau nhiều lần mô phỏng như vậy, cuối cùng đã rèn luyện thành thân thể Tiên Thiên.

Bây giờ hắn có thực lực cường đại như vậy, thân thể Tiên Thiên có công lao rất lớn.

Cố Dương không tốn bao nhiêu thời gian đã tìm được đến Tẩy Long trì, ngay tại đằng sau thác nước có một sơn động rất lớn, trong động có một cái ao.

Nước ao màu trắng tinh, ẩn chứa năng lượng kinh người.

Bùi Thiến Lan nói: “Thương thế của ta đã khỏi hẳn, không cần cái này, ngươi tới đi.”

Lão giả kia vung ra một giọt chất lỏng, rất có thể chính là nước ao Tẩy Long trì chân chính, chẳng những hoàn toàn chữa trị bản nguyên hao hụt cho nàng, hơn nữa còn trợ giúp nàng ngưng tụ ra thân thể Tiên Thiên.

Có thể nói, đến Thần Thông cảnh là một con đường bằng phẳng đối với nàng.

Đây mới thật sự là thiên tài địa bảo.

Nàng thật sự không cần nước ao chỗ này.

Cố Dương lắc đầu: “Thứ này đã vô dụng đối với ta rồi. Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Đi ra ngoài chờ.”



Rất nhanh, Bùi Thiến Lan đã biết được Cố Dương nói chờ là chờ ai.

Chỉ thấy trên biển rộng xuất hiện một chiếc thuyền, sau đó có mấy người bay tới, chính là ba người là Lỵ Lỵ, Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai.

Cố Dương không phải có thể biết trước, hay sử dụng máy mô phỏng, chỉ còn thừa lại một lần mô phỏng, hắn sẽ không kích động như trước.

Nhất định phải để lại đến thời điểm mấu chốt mới sử dụng.

Hắn đoán được.

Tĩnh Hải vương đáng ra còn đang bế quan củng cố tu vi lại đặc biệt chạy đến Long Môn đảo tìm hắn, nhất định vì đám người Tô Thanh Chỉ tới vương phủ cầu xin giúp đỡ.

Khi Cố Dương xuất phát, Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai vẫn còn đang giận dỗi. Hắn nói với Trương Tiểu Hải rằng muốn tới Long Môn đảo, nhanh thì vài ngày, chậm thì mười ngày nửa tháng sẽ về.

Kết quả, giờ mới hai ngày, các nàng đã đi tìm Tĩnh Hải vương cầu cứu rồi.

Thật sự là không hề có chút lòng tin nào với hắn.

“Tới rồi.”

Sau khi Lỵ Lỵ mang theo các nàng đáp xuống đất, Cố Dương không đợi các nàng mở miệng, đã nói: “Đi theo ta.”

Sau đó nhảy lên không, dẫn đường phía trước, vốn không cho các nàng cơ hội nói chuyện.

Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai thấy hắn bình yên vô sự, trái tim vẫn thấp thỏm cuối cùng mới buông xuống.

Nhưng vừa nhìn thứ mà Bùi Thiến Lan mặc trên người rõ ràng là y phục của Cố Dương, không khỏi đau buồn một phen.

Lỵ Lỵ thấy các nàng không hề phản ứng lại, nên một lần nữa thi triển pháp thuật, mang theo các nàng bay lên, đuổi theo Cố Dương.

Chỉ chốc lát đã đến trước thác nước.

Cố Dương xuyên qua thác nước trước, biến mất không thấy đâu nữa.

Lỵ Lỵ cũng đi vào theo, bên trong là một sơn động, mãi cho đến chỗ sâu nhất trong sơn động, chỗ đó có một cái ao nhỏ.

Hắn nói: “Đây là Tẩy Long trì, các ngươi đi vào trong đó ngâm, có thể lấy được bao nhiêu lợi ích, vậy xem chính các ngươi rồi.”

Nói xong, Cố Dương mang theo Bùi Thiến Lan rời đi.

Đêm xuống, đống lửa bên cạnh thác nước bập bùng cháy.

Cố Dương đứng trên một tảng đá lớn, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao mênh mông bát ngát, suy tính kế hoạch tiếp theo.

Hắn cảm thấy mình cách Thần Thông cảnh chỉ còn một bước ngắn.

Nhưng mà hắn biết rõ, đây chỉ là ảo giác mà thôi, một bước này không biết phải tốn thời gian dài bao lâu mới có thể vượt qua được.

Hắn còn cần tiền, ít nhất phải mấy trăm vạn.

Nguy cơ đang tới gần, nếu như không ngoài ý muốn, một tháng, không, hai mươi mấy ngày sau phụ thân của Tào Y Y, vị Thương Thần kia sẽ tìm đến tận cửa rồi.

Trên người Kiếm Thánh ở ngõ Đông Cổ có thương tích, không ngăn được người này.

Nhất định không thể ở lại Tĩnh châu được.

Tĩnh Hải vương rất nghĩa khí, tốt nhất không nên liên lụy đến hắn.

Vả lại, cho dù tránh thoát được kiếp này, đằng sau còn có nguy cơ càng lớn hơn, một năm sau, rất có thể là cường giả Thần Thông cảnh đến từ thánh địa tìm đến hắn.

Cố Dương biết rõ mình có số mệnh lao lực, đừng mong có thể yên ổn được.

Thật ra còn có một con đường khác, mang theo đám người Bùi Thiến Lan và Tô Thanh Chỉ trốn vào trong bí cảnh ở Thiên Trụ sơn thì còn có thời gian ba mươi năm yên ổn.

Nhưng mà vậy có khác gì chờ chết, ba mươi năm sau, chờ Tinh La tông và Vạn Tượng môn đến, vẫn chỉ có một chữ chết.

Hắn nghĩ tới đây, không do dự nữa, mở hệ thống ra.

[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao năm mươi vạn tiền tài.]

“Có.”

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là nhất phẩm đỉnh phong, đệ nhất Nhất Phẩm bảng, danh chấn thiên hạ.]

[Ngươi giết chất Lôi Hạo ở Long Môn đảo, chiếm được Long Môn đảo.]

[Vài ngày sau, ngươi mang theo đám người Tô Thanh Chỉ tới Thiên Trụ sơn, đưa các nàng vào bí cảnh, sau đó một thân một mình đi tìm kiếm Lăng Linh.]

[Ngươi đến Lâm gia ở Giang châu, tìm bọn họ tính sổ, ép một vị Kim Thân cảnh ẩn nấp trong Lâm gia ra, đại chiến một trận, ngươi đánh bại đối phương. Lâm gia cuối cùng nhận thua, dâng kho báu trong nhà ra.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận