Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 505: Đánh sâu vào Thiên Nhân

Chương 505: Đánh sâu vào Thiên Nhân

“Ngươi giết bốn vị Nguyên Anh của Cổ Giang kiếm phái, bọn họ tuyệt đối sẽ không chịu để yên.”

Hắn biết rõ phong cách hành sự của danh môn đại phái này, một khi đắc tội bọn họ chính là không chết không ngừng.

Phải biết rằng phần lớn kiếm phái có sự tồn tại của cường giả Hóa Thần.

Có lẽ vị tiền bối này không sợ, nhưng hắn lại sợ.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân tai ương. Thân thể nhỏ bé của hắn không chịu nổi đâu.

Cố Dương nói, “Nếu như ngươi sợ thì đi đi.”

“Vậy hẹn gặp lại tiền bối.” Hoàng Vĩnh Khang chỉ chờ câu nói này, vừa nói xong đã vèo một tiếng bay đi.

Đầu béo nhỏ này.

Cố Dương không thèm để ý đến, hắn đã biết trước kết quả từ trong mô phỏng, biết cường giả Hóa Thần của Cổ Giang kiếm phái không ra tay.

Hắn nhìn vào hộp gỗ trong tay, chỉ thấy trên đó lưu lại cấm chế xa xưa, vốn không mở ra được.

Trong Thái Huyền thiên thư, mặc dù cũng có nội dung liên quan đến cấm chế, nhưng thời gian của hắn quý giá, sao có thể lãng phí thời gian trên chuyện này được.

Hiểu biết của hắn về tri thức của cấm chế thật sự có hạn. Nhưng vẫn có thể nhìn ra được cấm chế của hộp gỗ này thật cao siêu, cho dù thế nào đi nữa hắn đều không thể phá giải ra được.

Thảo nào tiểu tử kia lại sảng khoái giao hộp gỗ ra như vậy, là bởi vì hắn phát hiện vốn không mở ra được.

Cố Dương chỉ có thể thu hộp gỗ này trước.

Sau đó hắn mở bản đồ nghi là linh bảo kia ra, chỉ thấy trên đó hoàn toàn hỗn loạn, nhìn giống như một đống lộn xộn, nhìn chằm chằm vào lại cảm thấy choáng váng một trận.

Giống như tinh thần lực bị hút đi một phần.

Hắn vội vã dời mắt ra, không dám nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ này nữa.

“Tấm bản đồ này quả nhiên không đơn giản.”

Hắn thử rót một tia pháp lực vào đó, lại giống như trâu đất xuống biển, không có bất cứ phản ứng nào.

“Đừng giả bộ chết, ta biết, ngươi nhất định nghe thấy.”

Hắn mở miệng nói.

Tấm bản đồ này không hề có bất cứ phản ứng nào.

Cố Dương lấy Nhân Hoàng kiếm từ trong không gian ngự thú ra, nói, “Biết đây là cái gì không? Nhân Hoàng kiếm, chuyên môn chém đủ loại yêu ma quỷ quái, có muốn thử độ sắc bén của nó không?”

Nhân Hoàng kiếm giống như đã cảm ứng được khí tức tà ác trong tấm bản đồ, sáng lên sáng rọi vàng óng ánh.

Tấm bản đồ này hơi run run.

Cố Dương lạnh lùng nói, “Nhận ta làm chủ nhân, bằng không ta triệt để xóa sạch nguyên linh của ngươi. Ta cho ngươi thời gian ba giây, ba, hai…”

“Chủ nhân!”

Trên tấm bản đồ kia nhanh chóng hình thành một bóng dáng hắc long, cung kính hành lễ.

“Sớm như vậy phải tốt không.”

Cố Dương thu Nhân Hoàng kiếm vào.

“U Minh đồ?”

Từ nguyên linh của linh bảo này, Cố Dương đã biết được tên và công năng chủ yếu của linh bảo, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Công năng của nó chủ yếu có hai cái, một là cắn nuốt hồn phách.

Tất cả hồn phách bị nuốt vào đều sẽ biến thành giống như lệ quỷ, oan hồn ở trong đó.

Một công năng khác chính là thả lệ quỷ và oan hồn ra chặn địch.

Toàn bộ quá trình không cần chủ nhân nhúng tay, toàn bộ tự động hóa, thao tác kiểu một nhấp một con rối, cho dù là kẻ chưa từng tu luyện pháp thuật tà đạo cũng có thể tế luyện ra quỷ vật mạnh như quỷ vương.

Nhưng mà có một điểm, khi còn sống hồn phách có tu vi gì, sau khi được U Minh đồ chuyển hóa rồi thì vẫn là cảnh giới đó, không có khả năng lại tiến hóa nữa.

Vậy có ý nghĩa rằng, uy lực của linh bảo này mạnh bao nhiêu đều quyết định bởi ngươi thu vào được bao nhiêu quỷ hồn, hoặc lấy số lượng thủ thắng hoặc lấy chất lượng thủ thắng.

U Minh lão tổ trước đó lấy chiêu số lấy chất thủ thắng, chỉ lấy năm quỷ vương Nguyên Anh kỳ. Quỷ vật dưới Nguyên Anh kỳ, mới từ đầu hắn đã chướng mắt.

Nhưng mà chuyện này lại có một chỗ khó đối với Cố Dương.

Hắn đã sớm phát hiện sau khi giết người thì nguyên thần pháp lực hồn phách vân vân của người này đều sẽ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Những lực lượng này hiển nhiên đều được chuyển hóa làm năng lượng, bị hệ thống hấp thu.

Nói cách khác, sau khi hắn giết người, hoặc biến thành năng lượng, hoặc thu hồn phách vào trong U Minh đồ, chỉ có một trong hai.

Vậy còn cần phải lựa chọn sao?

Đương nhiên là năng lượng tương đối quan trọng rồi.

Nhưng mà vậy không có ý nghĩa rằng linh bảo này vô dụng, ngược lại, ở vài chỗ nào đó có lẽ phát huy được công dụng.

Nói ví dụ như Hoàng Tuyền động thiên.

Quỷ vật cũng là một loại lệ quỷ, nói không chừng cũng có thể thu vào trong U Minh đồ.

Quỷ vật ở Hoàng Tuyền động thiên đếm hoài không hết giết hoài không dứt, nếu như có thể thu vào trong U Minh đồ, như vậy sẽ bớt việc rồi, nếu còn có thể chuyển hóa quỷ vật cho mình dùng, vậy càng không thể tốt hơn.

Cố Dương hơi tò mò về bản thân nguyên linh của linh bảo này, “Nếu ngươi là linh bảo, nhất định từ thời đại Thượng Cổ lưu truyền xuống. Ngươi biết được bao nhiêu chuyện về thời đại Thượng Cổ vậy?”

Hắc long kia hơi sợ hãi, “Thưa chủ nhân, tiểu nhân chỉ là linh bảo địa giai, chủ nhân ban đầu chỉ có tu vi Địa Tiên, là một trưởng lão của Ma Quang tông. Ở Thủy Nguyệt động thiên chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, biết được không nhiều lắm.”

Ánh mắt Cố Dương sáng lên, “Nói cách khác, ngươi còn nhớ rõ chuyện thời Thượng Cổ sao? Vậy ngươi có biết vào thời Thượng Cổ đã xảy ra chuyện gì không? Thiên đạo sụp đổ như thế nào?”

Hắc long lắc đầu nói, “Khi đại kiếp nạn đột nhiên giáng xuống, lúc đó tiểu nhân đang theo chủ nhân trước bế quan khổ tu trong một huyệt động nào đó. Đột nhiên chủ nhân kia kêu thảm lên một tiếng, ròi chết oan chết uổng. Tiểu nhân cũng ở trong huyệt động đó, may mắn vẫn còn tồn tại. Lúc đó xảy ra chuyện gì, tiểu nhân thật sự không biết.”

Cố Dương hơi thất vọng, khó khăn lắm mới gặp được một nguyên linh của linh bảo còn nhớ được chuyện vào thời đại Thượng Cổ, kết quả lại không biết gì cả.

Hắn lại hỏi một vấn đề khác, “Thủy Nguyệt động thiên hiện giờ và thời đại Thượng Cổ có gì khác nhau không?”

“Đương nhiên, Thủy Nguyệt động thiên hiện giờ có diện tích còn chưa bằng một phần vạn ban đầu, chỉ lưu lưu lại một phần nhỏ địa bàn của Thủy Nguyệt tông ban đầu thôi.”

Cố Dương ngẩn ra, chỉ có một phần vạn ban đầu?

Vậy Thủy Nguyệt động thiên vào thời đại Thượng Cổ lớn đến mức độ nào?

Hắn có phần không tưởng tượng ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận