Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 160: Công tử, xin tự trọng!

Chương 160: Công tử, xin tự trọng!

Cố Dương vừa quay đầu đã phát hiện Vũ Nhị không còn ở đây, lại quét mắt nhìn qua, cũng không thấy người ở trong phủ, lập tức tìm Trương Tiểu Hải đến hỏi thăm.

Trương Tiểu Hải nói: “Tiền bối nói muốn rời đi mấy ngày, dặn công tử đừng đi tìm hắn, một thời gian sau hắn sẽ tự trở về.”

Đi đột ngột như vậy.

Cố Dương khẽ giật mình, nhìn về phía đông, sau khi đổi góc nhìn, có thể nhìn thấy hai chùm sáng chói mắt một trắng một lục, chính là hai vị võ giả nhất phẩm, trước đây chưa từng nhìn thấy.

Chẳng lẽ là bởi vì hai người này?

“Biết rồi.”

Hắn gật đầu, không nói thêm lời nào nữa, trở về phòng nghỉ ngơi.



Đảo mắt đã hơn nửa tháng trôi qua.

Cố Dương khó có được khoảng thời gian nhàn nhã như vậy, cũng không có người nào đến quấy rầy, ngoài hai võ giả nhất phẩm xa lạ vẫn luôn đi dạo bên ngoài.

Vị Kim Thân cảnh của Thẩm gia kia cũng không xuất hiện lại.

Mỗi ngày hắn đều luyện công đọc sách, cùng ăn cơm với mấy nữ nhân trong nhà, bồi đắp tình cảm, còn dành thời gian dạy cho Tô Thanh Chỉ, Hàn Mộng Linh và Trương Tiểu Hải.

Nếu có thể, hắn hi vọng những ngày tháng này cứ kéo dài như vậy.

Đương nhiên, chuyện này là không thể nào.

Nhưng mà Cố Dương không quên, một năm sau sẽ có ba vị Thần Thông cảnh đến bắt hắn đi, đưa hắn vào trong một bí cảnh rồi ép hắn tu luyện.

Sáng sớm ngày hôm nay, âm thanh ồn ào phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của Cố Dương.

Chỉ thấy một đoàn người gánh hết rương lớn này đến rương lớn khác tiến vào viện tử của Cố Dương.

Người đi đầu chính là Xuân Đào, nàng mang theo vàng bạc có được sau khi Bùi Thiến Lan bán gia sản đến.

Tổng cộng hơn bảy trăm vạn lượng, là khoản tiền lớn nhất hắn có được từ trước đến giờ.

Khi Cố Dương nhìn thấy số tiền này thì biết cuộc sống nhàn nhã kết thúc rồi.

Không ngờ Bùi Thiến Lan thật sự đưa hơn bảy trăm vạn lượng bạc đến, cộng thêm hai trăm vạn lượng lúc trước, tổng cộng cũng gần một ngàn vạn lượng rồi.

n tình này quá lớn.

Sau khi tất cả người khuân vác rời đi, cuối cùng Bùi Thiến Lan đầu đội mũ che màu trắng vẫn xuất hiện. Nàng từ ngoài viện chậm rãi đi đến, khẽ khom mình nói: “Công tử cứu mạng hai lần mà không cần báo đáp, biết công tử cần số tiền này, nên ta tự làm chủ đưa đến, những gì ta có thể làm vì công chủ cũng chỉ có vậy, ngày sau mong công tử giữ gìn sức khỏe.”

Nói xong lại khom mình thi lễ, quay người muốn rời đi.

Lần này rõ ràng là nàng đến tạm biệt hắn.

Cố Dương kéo tay áo nàng lại.

Bùi Thiến Lan không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Công tử, xin tự trọng.”

“Thật ra người đả thương ngươi ở Kiếm Sơn là ta, vì vậy lần đó không tính.”

Đầu vai Bùi Thiến Lan chợt run run, dường như muốn quay đầu đi, nhưng rồi vẫn nhịn được.

“Đêm hôm ấy ngươi vì cứu ta mà suýt nữa mất mạng, chúng ta hòa nhau.”

“Ngươi đưa nhiều tiền đến như vậy, có thể nói đã giúp ta rất nhiều, con người ta không thích nợ ơn người khác.”

Cố Dương nói đến đây, tay đè trên vai nàng, kéo cơ thể nàng đến, nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng, nói: “Ngay mai chúng ta tới Long Môn đảo, ta đi báo thù cho ngươi.”

Vành mắt Bùi Thiến Lan sớm đã đỏ bừng, nước mắt tràn mi rơi xuống.

“Công tử.”

Đột nhiên, Trương Tiểu Hải chạy như bay từ bên ngoài vào, dường như có việc gì đó rất gấp, vừa băng qua cửa viện đã thấy Cố Dương kéo tay một nữ tử xa lạ, không khỏi ngây người.

Hỏng rồi.

Hắn cũng biết mình quấy rầy chuyện tốt của công tử nên xoay người muốn rời đi.

Cố Dương rất tự nhiên buông tay Bùi Thiến Lan ra, gọi hắn lại: “Có chuyện gì?”

Trương Tiểu Hải cúi đầu, cố gắng không nhìn nữ tử xa lạ kia, nói: “Vừa rồi có tin tức từ vương phủ truyền đến, vương phi Tĩnh Hải vương vì bệnh nặng mà qua đời rồi.”

Cố Dương ngẩn ra rồi nhìn về phía Bùi Thiến Lan bên cạnh, nàng lại đeo khăn che mặt lên, chạm mắt với hắn, sau đó lập tức cúi đầu xuống như thể sắp bị bỏng.

Hắn quay đầu nói với Trương Tiểu Hải: “Ta biết rồi.”

Trương Tiểu Hải rất thức thời rời đi, lui ra bên ngoài, trong lòng nhịn không được cảm khái, không hổ là công tử, đi tới đâu cũng đều có thể kết giao được hồng nhan tri kỷ xinh đẹp như tiên nữ.

Tuy rằng vừa nãy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng dung mạo tuyệt thế của nữ tử kia vẫn để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.

So với Tô cô nương và Từ cô nương thì cũng mỗi người một vẻ, không hề thua kém.

Trương Tiểu Hải vừa đi chưa xa thì thấy tiểu thị nữ Tri Tinh xách theo một cái giỏ đi tới, vội vàng ngăn nàng lại: “Công tử đang tu luyện, lúc này đừng qua đó quấy rầy.”

Tri Tinh nói: “Tiểu thư làm chút bánh hoa quế, bảo ta mang cho Cố đại ca nếm thử. Ta để xuống rồi đi luôn.”

Trương Tiểu Hải vẫn không cho đi: “Hay là đưa cho ta đi. “

“Ngươi có ý gì?”

Tri Tinh hơi tức giận, ấn tượng của nàng đối với người này vẫn luôn không tốt, lần trước ở Bình quận thành, chính là hắn ở đó nói hươu nói vượn, bôi nhọ công tử, còn hại tiểu thư đau lòng rất lâu.

“Nếu không thì lát nữa ngươi hẵng tới.”

Trương Tiểu Hải trung thành thực hiện chức trách của mình, công tử đang tay trong tay với nữ nhân khác, sao có thể để cho tiểu nha đầu này quấy rầy được.

“Hừ!”

Tri Tinh giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, tức giận xoay người rời đi. Trương Tiểu Hải canh giữ tại chỗ, tránh cho có người đến nữa.

...

Trong viện, Cố Dương nhìn Bùi Thiến Lan, hỏi: “Vì sao phải làm như vậy?”

Một lát sau, Bùi Thiến Lan lẩm bẩm nói: “Ta đã không còn mặt mũi để làm vương phi Tĩnh Hải vương phủ nữa rồi.”

Trong lòng nàng đã có người khác, nếu còn tiếp tục ở lại vương phủ làm vương phi thì đó là một loại dày vò đối với nàng.

Từ khi biết trong lòng Cố Dương không có nàng, nàng nản lòng thoái chí, từ vương phủ giả chết thoát thân, báo đáp xong ân tình của Cố Dương, từ nay một thân một mình phiêu bạt chân trời góc biển.

Cố Dương nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, nữ tử ngốc này. Hắn hét lên với bên ngoài một tiếng: “Tiểu Hải.”

Trương Tiểu Hải lập tức chạy tới: “Công tử, có chuyện gì?”

Cố Dương nói: “Sắp xếp cho nàng một viện.”

Trương Tiểu Hải ngẩn ra, vốn tưởng rằng chỉ là hẹn hò, ai mà biết công tử lại đưa về nhà nhanh như vậy sao?

Hắn rối rắm hỏi: “Có cần nói với Tô cô nương và Từ cô nương một tiếng không?”

Công tử không nhìn thấy sự tranh giành giữa Tô cô nương và Từ cô nương sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận