Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 468: Thu phục (2)

Chương 468: Thu phục (2)

Cái quỷ gì?

Cố Dương ngây ngẩn cả người.

Hắn gọi ta là cái gì, điện hạ?

Đây là ý gì?

Không thể nào…

Đột nhiên hắn phản ứng lại kịp.

Vào thời Hạ triều, chỉ có hoàng thất Hạ triều mới có tư cách tu luyện Cửu Thiên Ngự Thần quyết.

Đối phương thấy hắn thả Thông Thiên thần viên ra, biết hắn tu luyện Cửu Thiên Ngự Thần quyết, sẽ sinh ra hiểu lầm như vậy, có thể nói tương đối bình thường.

Tên to con mặc áo giáp bạc Vi Hào tỏ vẻ tương đối kích động, giọng điệu vang vang, “Vi thần phụng mệnh thủ vệ Nhân Hoàng kiếm, hiện giờ đã một ngàn lẻ bảy mươi ba năm, may mắn không làm nhục mệnh.”

“Tốt!”

Cố Dương hét lớn một tiếng, tiến lên phía trước, một bàn tay vỗ lên vai hắn, “Đại Hạ có trung thần giống như khanh, phục hưng có hy vọng.”

Chuyện bị người ngộ nhận thân phận như vây, hắn đã không phải lần đầu tiên đụng vào.

Trước có Lỵ Lỵ ngộ nhận hắn là thánh sứ gì đó.

Sau có chim xanh nhỏ và Hi Hoàng ngộ nhận hắn thành phượng hoàng.

Hắn đều đã thành thói quen, cho nên phản ứng rất nhanh, lập tức thừa nhận xuống.

Dù sao, hoàng thất và thần tử của Hạ triều đều đã chết cả rồi, ai có thể nói hắn không phải là hậu duệ của Hạ đế chứ? Đầu tiên phải hỏi hóa thân thần thú của hắn có đáp ứng hay không.

Hắn từ phủ nhận khi lần đầu tiên đụng phải chuyện như vậy, nhiều lần giải thích. Cho đến bây giờ thản nhiên thừa nhận, xử lý chuyện như thế này đã càng ngày càng thuần thục.

Không cần phải ra tay, có thể thu được một tay đấm trung thành, cớ sao không làm chứ?

Cố Dương nhìn Nhân Hoàng kiếm trước mắt, nói, “Ta có một chuyện không hiểu, mong rằng Vi khanh giải thích nghi hoặc giúp ta.”

“Điện hạ mời nói, vi thần biết sẽ nói, mà nói sẽ nói hết.”

“Vì sao năm đó tiên đế không mang theo Nhân Hoàng kiếm? Mà để kiếm này ở lại đây?”

Vi Hào chần chừ một chút, mới nhẹ giọng nói, “Bệ hạ luôn luôn không cách nào khiến Nhân Hoàng kiếm phục tùng.”

Cố Dương ngẩn ra, “Vì sao chứ?”

Hạ đế khai sáng một hoàng triều, làm hoàng đế, lại không được sự thừa nhận của Nhân Hoàng kiếm?

Nhân Hoàng kiếm chí ít có cấp bậc linh bảo, muốn phát huy uy lực của nó nhất định phải được nguyên linh thừa nhận, bằng không, cầm vào trong tay không có gì khác một que cời nóng cả.

Giống như linh bảo Cự Linh chùy, nếu không phải nguyên linh bất đắc dĩ nhận hắn làm chủ, hắn vốn không có cách nào phát huy được uy lực của nó.

Cho nên giải thích duy nhất là Hạ đế không nhận được sự thừa nhận của Nhân Hoàng kiếm.

Nhưng mà nếu như cả Hạ đế đều không thể nhận được sự thừa nhận của nó, thế giới này còn có ai có tư cách kia?

Vi Hào định nói lại thôi, vẻ mặt rối rắm.

Cố Dương nhìn vào ánh mắt của hắn, lập tức hiểu ra, chuyện này dính dáng đến riêng tư của Hạ đế.

Người này có thể ở trong bí cảnh thủ hộ Nhân Hoàng kiếm, vẫn luôn thủ hộ mãi một ngàn năm, có thể thấy được hắn trung thành với Hạ đế đến cỡ nào. Hắn không đồng ý để lộ ra riêng tư của Hạ đế cũng rất bình thường.

Hắn lại không muốn mở miệng lừa gạt Cố Dương, nên mới có thể khó xử như vậy.

Cố Dương nói, “Được rồi, coi như ta chưa hỏi.”

Sau đó hắn lại một lần nữa nhìn về phía thanh kiếm lớn này, giơ tay nắm lấy.

“Điện hạ để ý.” Vi Hào nhắc nhở, “Nhân Hoàng kiếm này cực kỳ có linh tính, cẩn thận bị thương tích.”

Cố Dương ngược lại không hề lo lắng, ở trong mô phỏng hắn đã thành công cầm Nhân Hoàng kiếm lên, hiển nhiên không có việc gì.

Nhưng mà vì bảo hiểm, hắn vẫn để lại hai hóa thân thần thú ở bên cạnh coi chừng, để đề phòng sự cố.

Khi tay của Cố Dương chạm vào chuôi kiếm của Nhân Hoàng kiếm, chỉ cảm thấy trong suy nghĩ ầm vang, trước mặt bỗng tối sầm.



Lúc này, không chỉ Trấn Quốc công ở hiện trường, Viện trưởng Văn viện và Lê Uyên đều chú ý đến Cố Dương.

Nhân Hoàng kiếm chính là kiếm của Nhân Hoàng, cũng không phải bất cứ ai đều có thể cầm được.

Nếu như dị tộc dám can đảm cầm Nhân Hoàng kiếm, nhất định sẽ bị phản phệ của số mệnh Nhân tộc.

Cố Dương có phải là Phượng Hoàng đế quân của Yêu tộc kia không, rất nhanh có thể thấy rõ ràng.



“Nguy rồi.”

Cùng lúc đó, trong một viện ở Văn viện, chim xanh nhỏ cuối cùng đã cảm ứng được vị trí của chủ nhân, lại trùng lên với vị trí của Nhân Hoàng kiếm.

Nó biết chủ nhân giống bản thân, mất đi phần lớn ký ức. Hắn chạy đi tìm Nhân Hoàng kiếm, có thể đoán được mục đích.

Vào thời Thượng Cổ chim xanh nhỏ đã từng lĩnh giáo sự lợi hại của Nhân Hoàng kiếm và Trấn Yêu tháp của Dao Trì tiên cung, được xưng là hai đại khắc tinh của Yêu tộc.

Sau khi thiên đạo tử vong, cấp bậc của Trấn Yêu tháp cũng theo đó ngã xuống, uy lực không bằng một phần vạn khi ở thời Thượng Cổ.

Nhân Hoàng kiếm lại khác, về bản chất nó không phải là tiên thiên linh bảo như Trấn Yêu tháp, sở dĩ có thể uy chấn chư thiên là vì trong đó ngưng tụ số mệnh của Nhân tộc, không hề liên quan gì đến thiên đạo.

Cho dù Nhân Hoàng kiếm từng bị Thái Nhất đế quân làm trọng thương, đã không phải là Nhân Hoàng kiếm uy lực vô cùng, có thể chém giết Yêu tộc đế quân vào thời Thượng Cổ rồi. Nhưng uy lực của nó vẫn không thể khinh thường.

Lấy tu vi hiện giờ của chủ nhân, vội vàng đi chạm vào Nhân Hoàng kiếm rất có thể sẽ bị số mệnh Nhân tộc trong đó gây thương tích.

Vậy hoàn toàn thành mất nhiều hơn được.

Chim xanh nhỏ nghĩ đến đây, liều lĩnh định bay ra ngoài, định đi nhắc nhở chủ nhân.

Nhưng mà vừa bay đi không xa lại đụng phải một tầng cản trở vô hình, bắn mạnh ngược về.

Đụng vào bắn ra này khiến đầu óc nó bị va chạm đến choáng váng.

“Ta…”

Nó đang định chửi ầm lên, đột nhiên dùng cánh che mỏ mình.

Ở Văn viện, có thể dùng thủ đoạn không thần không biết, quỷ không hay này để ngăn cản nó, chỉ có một vị, chính là Thiên Nhân của Nhân tộc kia.

Nó nào dám lỗ mãng?





Cố Dương cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.

Nơi này ở hoang dã, khắp nơi đều là đủ loại thực vật cây cối.

Cảm giác đầu tiên của hắn là lớn, cho dù cây cối hay các loại thực vật, kể cả côn trùng đều to đến kỳ quái.

Giống như hắn bị thu nhỏ gấp mấy lần vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận