Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 390: Không đủ (2)

Chương 390: Không đủ (2)

Không ép buộc được thì chỉ có thể dụ dỗ thôi.

Hắn lấy Chí Dương đinh kia ra, cảm nhận khí tức chí dương chí cương trong đó, nói: “Các ngươi muốn thứ này sao?”

Mới vừa rồi nữ nhân kia liều mạng định cướp thứ này, hiển nhiên mục tiêu khiến các nàng đến Côn sơn là vì nó.

Nữ nhân tuổi lớn hơn nói: “Đó là thánh vật của tộc ta, kính xin các hạ trả lại, Tinh Linh tộc ta vĩnh viễn cảm tạ ân đức của ngươi.”

Tuy rằng hắn có thể hiểu được lời nàng ta nói, nhưng giọng điệu hơi lạ.

Nữ nhân này thành thật hơi quá mức, nói thẳng ra rằng đây là thánh vật trong tộc của nàng.

Vậy quả thật đang nói cho hắn biết rằng có thể tùy tiện đưa giá cao ngất ngưởng.

Trong mắt Cố Dương lóe lên vẻ châm chọc: “Chỉ một câu cảm ơn nhẹ hều đã định lấy linh bảo này đi, ngươi nghĩ hay quá nhỉ. Muốn lấy thứ này, có thể, nhưng phải lấy thứ khác để đổi.”

Lúc này Y Phù không nhịn được tức giận nói: “Đó vốn chính là thánh vật của tộc ta, đáng lẽ phải trả lại cho bọn ta.”

Cố Dương cười lạnh nói: “Đây là chiến lợi phẩm của ta. Ai bảo các ngươi không đánh thắng được bọn họ chứ. Đương nhiên các ngươi cũng có thể đến cướp. Nếu như cướp được thì chính là của các ngươi.”

“Ngươi …”

Y Phù còn định nói gì nữa nhưng lại bị Cát Thụy Ti ở bên cạnh kéo lại, nàng lo lắng công chúa sẽ chọc giận đối phương, vội hỏi: “Các hạ cần cái gì? Chỉ cần tộc ta có thể lấy ra được, ngươi cứ việc nói.”

“Hình như ngươi đã lầm.”

Cố Dương lắc đầu nói: “Hiện giờ là cần các ngươi ra giá. Linh bảo này, các ngươi tình nguyện ra giá bao nhiêu để đổi lấy?”

Cát Thụy Ti nghe hắn nói như vậy, cảm thấy nặng nề, nàng cũng đã thấy nhân loại tham lam đến cỡ nào rồi. Nhân loại trước mắt này hiển nhiên là loại giả dối kia, không ép khô một giọt mỡ cuối cùng trên người nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Cố Dương không đợi nàng mở miệng đã nói tiếp: “Nơi này không phải là nơi nói chuyện, chúng ta rời đi trước.”

Hai vị Nguyên Anh ngã xuống nhất định sẽ kinh động đến nhân vật cấp cao của Vạn Tượng môn, dựa theo kết quả trong mô phỏng, rất nhanh sẽ có cường giả Thiên Nhân chạy tới.

Hắn “vèo” một cái bay đi.

Nếu đã biết Chí Dương đinh quan trọng với hai Tinh Linh này như vậy, vậy thì đương nhiên hắn không cần lo lắng đến việc các nàng sẽ không đuổi theo.

Quả nhiên, hai nữ tử Tinh Linh vội vàng đuổi theo.



Cố Dương rời khỏi Côn sơn rồi đón cả Tào Y Y và Lăng Linh cùng đi, bay thẳng đến xa mấy ngàn dặm rồi mới dừng lại, bắt đầu bàn chuyện làm ăn với hai vị Tinh Linh đi theo phía sau xa xa.

Hắn nói: “Như thế nào, suy nghĩ sao rồi?”

Cát Thụy Ti lấy ra một cái nhẫn và một thanh đoản kiếm: “Đây là thần khí Ái Thần chi giới, sau khi đeo lên có thể nhận được sự che chở của Ái Thần, có thể chống đỡ được một pháp thuật truyền kỳ.”

“Đây là Khắc Lỗ chi kiếm, thuộc tính duy nhất là trọng thương, chỉ cần bị nó đâm vào, cho dù vết thương nhẹ đến cỡ nào thì đều sẽ biến thành trọng thương.”

Hai thứ này đều là thứ tốt, Tinh Linh tộc không có nhiều thần khí, các nàng đi một chuyến này cũng chỉ mang theo vài món mà thôi.

Cố Dương không hề thay đổi sắc mặt, nói: “Không đủ.”

Tinh Linh công chúa Y Phù nghe vậy thì tỏ vẻ tức giận, nếu không phải dọc đường Cát Thụy Ti vẫn luôn dặn dò thì nàng đã không nhịn được muốn mắng chửi người rồi.

Cát Thụy Ti cắn răng, lại lấy ra một chuỗi vòng cổ: “Đây là Tâm Linh chi liên, sau khi đeo vào có thể miễn dịch với pháp thuật hệ tinh thần.”

Cố Dương vẫn lắc đầu: “Không đủ.”

Tiếp theo, Cát Thụy Ti lấy ra vài món đồ, mỗi một lần Cố Dương đều lắc đầu, tỏ vẻ không vừa lòng.

Y Phù thấy dáng vẻ lòng tham không đáy của hắn, vẻ mặt đã tức đến tái đi rồi.

Sau đó nữa, sắc mặt Cát Thụy Ti hơi trắng bệch, cuối cùng không moi ra được thứ gì nữa, nói: “Bọn ta chỉ có mấy thứ này.”

Cố Dương thấy nàng chậm chạp không chịu lấy Cửu Châu ấn ra, không kiên nhẫn được nữa, bèn nói: “Ngươi chắc chắn chứ?”

Cát Thụy Ti tái mét mặt mày, cuối cùng cắn răng, lấy Kinh Cức hoàng quan kia ra: “Đây là thần khí quan trọng nhất trong tộc của ta, Kinh Cức hoàng quan, sau khi đội nó lên thì có thể được thần linh che chở.”

Vậy thì còn có chút thành ý.

Cố Dương đã được chứng kiến uy lực của thần khí này, chắc là một món linh bảo, giá trị tương đương với Chí Dương đinh, lấy ra trao đổi cũng không hề thiệt.

Nhưng mà từ công năng thì Chí Dương đinh vẫn càng có tác dụng hơn, có thể dùng để đối phó với vị kia của Xích Minh thiên.

Đây không phải là vật chân chính hắn cần tìm.

Hắn vẫn lắc đầu: “Không đủ.”

Lần này, sắc mặt của Cát Thụy Ti đã trở nên khó coi giống như Y Phù, tức giận nói: “Các hạ đừng khinh người quá đáng, những thần khí này dùng để trao đổi món thánh vật đó đều có thừa.”

Cố Dương vẫn không hề thay đổi sắc mặt, thờ ơ nói: “Bây giờ là ngươi định đổi với ta, đương nhiên cái giá mà ta nói mới tính. Ta nói không đủ chính là không đủ. Nếu ngươi cảm thấy chịu thiệt thì có thể không đổi.”

Nói xong, hắn giả bộ định đi.

Cát Thụy Ti tái mét mặt mày, vội gọi hắn lại: “Đợi chút.”

Thánh vật này có liên quan đến tương lai của Tinh Linh tộc, nếu không có cách nào mang về được, cùng lắm mấy trăm năm sau, Tinh Linh tộc sẽ bị diệt sạch hoàn toàn, cho dù phải trả cái giá bao lớn cũng phải lấy nó về tay.

Nàng nén giận nói: “Bọn ta thật sự không lấy ra được thứ nào khác nữa.”

“Không.” Cố Dương cho nhắc nhở: “Ngẫm lại xem các ngươi còn có cái gì.”

Hắn không nói rõ chính là vì không định lộ ra mục đích của hắn.

Nếu như để cho đối phương biết được Cửu Châu ấn quan trọng với hắn đến cỡ nào, rất có thể đến lượt các nàng đưa ra giá cao ngất ngưởng.

Đến lúc đó một Chí Dương đinh đổi một Cửu Châu ấn, vậy lỗ lớn.

Ai ngờ hai nữ tử Tinh Linh nghe được như vậy, sắc mặt trắng bệch, dường như đã hiểu sai.

“Vô sỉ!”

Y Phù đã không còn nhịn được nữa, sắc mặt đỏ lên, một ấn ký sáng lên nơi mi tâm của nàng, tóc đen hơi uốn cong không gió mà bay.

Một luồng dao động cường đại quỷ dị lan ra từ trên người nàng.

Hả?

Cố Dương hơi kinh ngạc, tu vi của nàng vốn tương đương với Pháp Lực cảnh, lúc này lại bộc phát ra sức mạnh tương đương với Bất Lậu cảnh, hiển nhiên đã sử dụng bí pháp nào đó để ép tăng cảnh giới lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận