Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 276: Hắn không thể chết

Chương 276: Hắn không thể chết

“Nguyên khí trời đất bị ô nhiễm, tu vi càng cao thì ô nhiễm trong cơ thể càng nghiêm trọng.”

“Chân nguyên trong cơ thể đạo hữu phải cố gắng dùng tiết kiệm, một khi dùng hết sẽ bắt đầu hấp thụ nguyên khí sẽ bị ô nhiễm.”

Cố Dương thật sự không tưởng tượng nổi, rốt cuộc thế giới này đã trải qua biến cố gì mới có thể biến thành như vậy.

Một thế giới động thiên, hẳn là có Thiên Nhân tồn tại.

Ngay cả Thiên Nhân cũng không thể ngăn chặn tai họa, nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ.

Mộc Hoang đạo nhân hỏi: “Sau này hai người có dự định gì?”

Đương nhiên Cố Dương sẽ không nói chuyện mình có được chìa khóa ra vào thế giới này ra, hắn cẩn thận nói: “Đi tới đâu hay tới đó thôi.”

“Chi bằng cứ ở lại chỗ của lão phu trước.”

Cố Dương cự tuyệt: “Không cần đâu, bọn ta có chỗ ở.”

Mộc Hoang đạo nhân cũng không cưỡng cầu, gật đầu nói: “Cũng được, nếu đạo hữu cần giúp đỡ gì thì cứ việc mở miệng.”

“Vậy thì có một việc muốn nhờ.”

“Xin cứ nói.”

“Bọn ta không có hiểu biết về thế giới này, có thể tìm cho bọn ta một chuyên gia về phương diện này hay không.”

“Việc này dễ, ta sẽ sắp xếp.”

“Đa tạ.”

“Đã đến Mộc Hoang thành thì chính là người nhà mình, nên giúp đỡ lẫn nhau. Còn nữa, nếu không cần thiết thì hai đạo hữu tốt nhất là không nên rời khỏi Mộc Hoang thành để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. “



Đến tận ngày hôm sau, hai người Cố Dương người mới cáo từ rời đi.

Một ngày trôi qua, hắn cũng có hiểu biết đại khái về xung quanh Mộc Hoang thành, trong đầu cũng dần dần có một kế hoạch.

Không thể ở lại thế giới này lâu.

Nhất định phải trở về trước khi tiêu hao hết chân nguyên.

Nhỡ đâu bị ô nhiễm, ai mà biết được hậu quả sẽ như thế nào.

Trước khi tiêu hao hết chân nguyên, phải cố gắng săn giết nhiều quỷ vật hơn một chút.

Thế giới này không thích hợp để tu luyện, nhưng quỷ vật lại vô số, dùng để kiếm năng lượng thì không còn gì thích hợp hơn.

Cố Dương hơi cảnh giác với Mộc Hoang đạo nhân kia, dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ đó thật sự rất khó khiến người ta sinh ra tín nhiệm.

Hắn đi đến nhà Ngụy Hổ, thuận tiện hỏi thăm tình huống xung quanh Mộc Hoang thành một chút.

Ngụy Hổ dám một mình ra ngoài thành xa như vậy để đào dồ vật nên chắc chắn cực kỳ hiểu rõ về những nơi gần đó, nhất định biết quỷ vật ở đâu tương đối nhiều.



Lại qua một ngày, Cố Dương và Hi Hoàng chuẩn bị ổn thỏa rồi ra khỏi thành đánh quái.

Bọn họ vừa đi thì lập tức có mấy bóng dáng đuổi theo.

“Ba vị Kim Thân cảnh, ba vị Pháp Lực cảnh, lát nữa ngươi quấn lấy ba vị Kim Thân cảnh kia là được.”

Cố Dương nói với Hi Hoàng bên cạnh.

Chính cái gọi là thất phu vô tội, mang ngọc có tội, vừa nhìn đã biết hai người họ không phải là người của thế giới này, bị người ta theo dõi cũng không có gì là lạ.

Cho nên, ngày đó Mộc Hoang đạo nhân nhắc nhở hắn không nên rời khỏi Mộc Hoang thành, trái lại là ý tốt.

Mộc Hoang thành, phủ thành chủ.

Bên trong tòa đại điện trống rỗng kia, trong tay Mộc Hoang cầm một quyển sách đọc rất nhập thần.

Sau khi đọc xong một trang, hắn cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi liếm một cái, lật qua một trang.

“Tiền bối, hai người bọn họ ra khỏi thành rồi.”

Đột nhiên, giọng nói Hàn chấp sự yếu ớt vang lên: “Có sáu người đi theo, là đám người Tiết Dũng và Trịnh Minh Hâm.”

“Ừm.”

Mộc Hoang đạo nhân đáp một tiếng, tỏ vẻ đã biết, ánh mắt vẫn không rời khỏi quyển sách trước mặt.

Hàn chấp sự nhắc nhở một câu: “Mặc kệ không quan tâm sao?”

“Ngươi lo lắng cho hai người đến từ Đại Chu đó sao? Việc này không giống với tác phong của ngươi.”

Thật lâu sau, Hàn chấp sự mới thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: “Ta cũng sắp quên mất mình là người rồi, cho đến khi nhìn thấy bọn họ, con người già rồi, không đành lòng nhìn thấy những thứ tốt đẹp bị phá hủy.”

Rốt cuộc Mộc Hoang đạo nhân cũng ngẩng đầu, nhìn hắn một cái rồi vui vẻ nói: “Nếu là mười năm trước, ngươi có thể duy trì tính cách như vậy thì Nguyên Anh đã có hy vọng.”

Hàn chấp sự đã sớm nhìn ra, mức độ ô nhiễm của hắn đã cực kỳ nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể mất khống chế.

Đừng nói tới Nguyên Anh, có thể sống mấy ngày cũng không biết.

Hắn lại hỏi lại một câu: “Thật sự mặc kệ bọn họ sao?”

Mộc Hoang đạo nhân thở dài: “Sau khi La đạo hữu bị ô nhiễm, biến thành quỷ vật sắp thức tỉnh, Mộc Hoang thành lúc này không thể tổn thất quá nhiều lực lượng.”

Hàn chấp sự không nói nữa, yên lặng lui ra ngoài.

Mộc Hoang đạo nhân nhìn về phía cửa thành, trong lòng thầm niệm hai từ: “Đại Chu…”



Về phía Hàn chấp sự, lúc hắn đi ra đại điện, dưới áo choàng đen xuất hiện chuyển động điên cuồng, tựa như có vô số quái vật muốn từ bên trong bay ra.

Nhóm hộ vệ ở gần đó thấy dáng vẻ này của hắn thì nhất thời như lâm đại địch, nhao nhao tế xuất pháp khí, vây hắn ở chính giữa.

Đây rõ ràng là dấu hiệu sắp mất khống chế.

Tu vi như Hàn chấp sự, một khi không khống chế được sẽ tạo thành tổn thất cực lớn đối với Hoang Mộc thành.

Cách tốt nhất chính là ngăn chặn tai họa trước khi nó xảy ra, trước khi hắn không khống chế được, giết sạch từ thân thể đến nguyên thần.

Ngay khi thủ lĩnh hộ vệ sắp hạ lệnh động thủ, dưới hắc bào của Hàn chấp sự đột nhiên yên tĩnh lại.

Không ngờ hắn lại cứng rắn khôi phục từ bờ vực mất khống chế, tình huống lại ổn định.

Các hộ vệ bốn phía sửng sốt, chỉ thấy Hàn chấp sự ngẩng đầu, ánh mắt đảo về phía bọn họ, đáy lòng phát lạnh, vội vàng nhường sang một bên.

Hàn chấp sự không nói gì rồi trực tiếp rời đi.

...

Sau khi Hàn chấp sự rời khỏi phủ thành chủ, hắn trực tiếp đi ra khỏi Hoang Mộc thành.

Hắn vận chuyển chân nguyên trân quý, nhanh chóng bay theo một hướng nào đó.

Ước chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng hắn cũng bắt kịp.

“Mấy người đi theo ta có chuyện gì sao?”

Từ xa hắn đã nghe thấy giọng nói tràn ngập ánh mặt trời kia, tâm trạng thả lỏng.

Chính giọng nói này khiến cho nội tâm đã sớm không còn độ ấm của hắn một lần nữa bùng cháy.

Đã từ rất lâu, cảm giác còn sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận