Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 492: Thiên Thánh tông (2)

Chương 492: Thiên Thánh tông (2)

Lúc này, tình huống của hắn vô cùng hỏng bét, đã đến mức độ gần như dầu hết đèn tắt.

Dịch Nhất dùng sức đỡ lấy cánh tay hắn, không để hắn ngã xuống, “Sư công, người nói đi.”

Vân Kiền nói, “Thiên Thánh phong là một lời bịa đặt, là một âm mưu cực lớn, ngươi tuyệt đối không thể tiến tới. Nhớ kỹ lời của ta.”

“Vì sao?”

Dịch Nhất thật sự không cách nào hiểu được.

Hắn là cô nhi, từ nhỏ được sư tôn nuôi dưỡng, nhận được ân cần dạy bảo của sư tôn.

Cho đến nay, hắn đều lấy sư môn làm vinh dự.

Thiên Thánh tông là một trong lục đại phái, ở Đại Chu có thể nói không ai không biết, không ai không hiểu.

Tuy rằng hắn chỉ giới hạn trong môn quy, từng xuất sơn một lần, nhưng chính là một lần kia đã khiến cho hắn cảm nhận được địa vị cao thượng của tông môn ở Đại Chu.

Mà Thiên Thánh phong chính là thánh địa của Thiên Thánh tông, công pháp cường đại nhất ở ngay trong Thiên Thánh phong.

Dựa theo truyền thống của Thiên Thánh môn, một khi đệ tử của Thiên Thánh môn tu luyện đến Pháp Lực cảnh đỉnh phong thì phải đi tới Thiên Thánh phong, nhận được truyền thừa tối cao của tông môn.

Công pháp của Thiên Thánh tông vô cùng đặc thù, khi ở Phàm cảnh cần thiên tư tuyệt hảo mới có thể tu thành được.

Tư chất hơi kém hơn một chút, kể cả cửa đầu tiên đều không qua được.

Cho nên, tất cả đệ tử của Thiên Thánh tông đều là thiên tài.

Mà một khi qua được cửa đầu tiên, đến Thần Thông cảnh rồi, tiến cảnh sẽ trở nên cực nhanh. Nói là tiến triển cực nhanh đều không đủ.

Sau khi Dịch Nhất đột phá đến Thần Thông cảnh, hiện giờ mới hơn một năm đã đến Kim Thân nhị trọng.

Mấy ngày trước, một vị sư bá đến Pháp Lực tam trọng thiên, dựa theo môn quy, vốn nên đến Thiên Thánh phong để nhận truyền thừa tối cao.

Ai biết lại đột nhiên gặp biến cố, tông môn bị hủy.

Đến bây giờ, Dịch Nhất vẫn không biết kẻ địch là ai.

Chỉ biết là một cường giả cực kỳ đáng sợ, phá hủy tông môn.

Thực lực của hắn và sư tôn còn thấp, đối mặt với tình huống như vậy, bỏ chạy trước. Sau đó gặp được sư công này.

Trước đó, Dịch Nhất chưa từng gặp mặt sư công này.

Trước khi hắn nhập môn, sư công này đã là Pháp Lực tam trọng thiên, đi đến Thiên Thánh phong nhận truyền thừa rồi.

Hiện giờ sư công này đã có tu vi Bất Lậu cảnh, đáng tiếc vẫn không phải là đối thủ của kẻ địch.

Dọc đường lại bị kẻ địch thần bí kia đuổi theo.

Sư tôn của Dịch Nhất bị dư ba của trận chiến lan đến, bỏ mạng tại chỗ. Sư công miễn cưỡng đánh lui kẻ địch, bản thân cũng bị trọng thương.

Khó khăn lắm mới trốn được đến đây.

Dịch Nhất nhìn vị sư công quen biết chưa được nửa ngày này, biết hắn sắp không chịu nổi rồi, tâm tình hơi chán nản.



Sắc mặt Vân Kiển trắng bệch, yếu ớt nói, “Từ khi Thiên Thánh tông thành lập đến nay đã một ngàn năm, ngươi đã từng nghe nói đến có vị sư tổ nào rời khỏi Thiên Thánh phong chưa?”

Dịch Nhất ngẩn ra.

Thiên Thánh tông xuất hiện thiên tài liên tục, mỗi một thế hệ đều có nhân vật tư chất tuyệt đỉnh.

Một thế hệ này là hắn, đời trước là sư bá của hắn, lại đời trước nữa, đoán chừng chính là vị sư công này đi.

Lại lên trên nữa…

Gần như cách mỗi năm mươi năm lại có người đột phá đến Pháp Lực tam trọng thiên, sau đó đi đến Thiên Thánh phong.

Năm mươi năm trước là sư công.

Năm mươi năm sau là sư bá hiện giờ.

Dựa theo tần suất này, đến một ngàn năm, Thiên Thánh tông đã có ít nhất hai mươi người đi đến Thiên Thánh phong.

Nhưng mà, hắn thật sự chưa từng nghe nói đến có vị tiền bối tổ sư nào từ Thiên Thánh phong trở về.

Không, không đúng ——

Dịch Nhất nói, “Sư công, không phải ngươi đã về sao?”

Vân Kiền định cười, nhưng cười còn khó coi hơn khóc, nói, “Ngươi sai rồi, năm đó ta không đi Thiên Thánh phong.”

“Hả?”

Dịch Nhất ngơ ngác, cho dù như thế nào đều nghĩ không ra, sư công dám nói hắn không đi Thiên Thánh phong.

Hắn làm trái với môn quy.

Ở Thiên Thánh tông, làm trái với môn quy sẽ bị trừng phạt rất nặng, nhẹ thì phế bỏ tu vi, đuổi ra khỏi tông môn, nặng thì xử tử tại trận.

Hiện giờ người trái với môn quy là sư công…

Dịch Nhất không biết nên làm như thế nào.

Vân Kiền nghiến răng nghiến lợi nói, “Thiên Thánh phong là một cái bẫy.”

“Không đúng, phải nói là toàn bộ Thiên Thánh môn chính là một lời bịa đặt.”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, “Vân Kiền, rõ ràng ngươi đã trốn thoát, vì sao lại còn trở lại vậy?”

Dịch Nhất nghe được giọng nói này, thay đổi sắc mặt.

Hắn vĩnh viễn sẽ không quên được chủ nhân của giọng nói này.

“Chưởng Hình trưởng lão!”

Ở trong Thiên Thánh tông, là người chuyên môn phụ trách xử phạt, thiết diện vô tư, bất cứ ai làm trái môn quy đều không chút lưu tình.

Đệ tử của Thiên Thánh tông không có ai không sợ hắn.

Nhưng mà lời nói lúc này của Chưởng Hình trưởng lão là có ý gì?

Dịch Nhất nghe không hiểu được.



Vân Kiền đã sớm dự đoán trước được sự xuất hiện của Chưởng Hình trưởng lão này, lộ vẻ sầu thảm cười, “Ta đã đánh giá thấp ngươi. Ai có thể ngờ rằng đường đường một cường giả Bất Lậu cảnh lại tình nguyện tránh ở trong sơn cốc, làm một Chưởng Hình trưởng lão một ngàn năm.”

“Trốn đi thì thôi, ta không truy cứu, nhưng mà vì sao ngươi lại còn quay về chứ? Ngươi có biết không, như vậy ta vừa phải tiêu phí thời gian nhiều năm hơn, bắt đầu thành lập Thiên Thánh tông lại từ đầu. Làm trễ nải chuyện lớn của chủ nhân.”

“Ngươi thật sự đáng chết!”

Đối thoại của hai người khiến Dịch Nhất ở bên cạnh toàn thân như rơi vào trong hầm băng.

Tin tức trong đoạn đối thoại này quá lớn, quả thật làm đảo điên nhận thức của hắn.

Vân Kiền nhìn chằm chằm vào Chưởng Hình trưởng lão, “Bích Tiêu cung? Không đúng, ngươi không biết Thần Tiêu Lục Diệt.”

“Tinh Thần hải? Cũng không đúng, đây không phải là phong cách hành sự của bọn hắn.”

“Xích Minh thiên? Không, nếu như là kẻ kia của Xích Minh thiên, vốn không cần phải phiền toái như vậy.”

“Chủ nhân của ngươi là vị nào trong Tam Thánh môn vậy?”

“Ta biết rồi, Hồng Nguyệt Đại Thánh!”

Vân Kiền tự hỏi tự đáp, từ trong phản ứng của Chưởng Hình trưởng lão đã suy luận ra được đáp án.

“Ha ha ha…”

Hắn đột nhiên cười như điên, “Thật sự tức cười, cái gọi là lục đại phái, hóa ra chỉ là chuồng dê của Hồng Nguyệt Đại Thánh, những đệ tử Thiên Thánh tông chúng ta chính là trâu bò nó nuôi, con nào nuôi mập rồi thì tự động chạy tới để cho nó nuốt vào trong bụng.”

Chưởng Hình trưởng lão tán thưởng nói, “Ngươi quả thật thông minh hơn người, vốn có thể có công dụng càng quan trọng hơn…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận