Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 197: Bổn tọa đến lấy mạng chó của các ngươi

Chương 197: Bổn tọa đến lấy mạng chó của các ngươi

Bây giờ, trưởng công chúa lại chạy tới quốc trượng phủ trong ngày mừng thọ quốc trượng…

Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người nghe thấy tin tức này chính là, chẳng lẽ nàng đến gây rối với hoàng hậu ư?

Cho đến trước mắt, đấu tranh giữa trưởng công chúa và hoàng hậu vẫn đang trong giai đoạn bình thường.

Người minh mẫn đều nhìn được ra, hoàng hậu tương đối kiềm chế, biết rằng rất khó triệt để lật đổ đối phương, cho nên không làm ra chuyện mờ ám gì để bày tỏ lòng rộng lượng.

Phía trưởng công chúa cũng thế, biết rằng trong quãng thời gian ngắn không thể lay động hoàng hậu, cũng không manh động, vừa lôi kéo nhân tài, vừa chờ đợi cơ hội.

Hành động đó gọi là vương bất kiến vương(1).

Hiện giờ, trưởng công chúa chạy tới phủ của phụ thân hoàng hậu, nếu nói nàng đến mừng thọ, tất nhiên ai cũng không tin.

Vị khách quan trọng này vừa đến, cả quốc trượng phủ chợt trở nên gà bay chó sủa.

Ngày mừng thọ hôm nay, quốc trượng Tô Cảnh Diệu không thể không dẫn theo người đích thân ra ngoài nghênh đón.

Đừng thấy hắn là nhạc phụ của hoàng đế, tính là trưởng bối, nhưng trước mặt trưởng công chúa cũng phải quỳ xuống. Thiên địa quân thân sư, quân ở trước, thân ở sau. Nói về quân thần trước, trưởng công chúa chính là đại diện cho hoàng quyền.

Ngay lúc tất cả mọi người kinh ngạc bởi sự có mặt của trưởng công chúa, Cố Dương đã chạy nhanh tới quốc trượng phủ. Hắn về Thiên Tâm võ quán một chuyến trước, thay một bộ y phục mới qua đây.

Khi hắn vào cửa, hạ nhân của quốc trượng phủ cũng quên mất gọi tên.

Cố Dương vừa bước vào trong thì nghe thấy trưởng công chúa lại cũng đến đây rồi, trong lòng hơi ngạc nhiên: “Nàng tới nơi này không phải cũng vì kho báu đó chứ?”

Bỗng nhiên hắn nhớ ra trưởng công chúa căn bản chưa từng xuất hiện trong mấy lần mô phỏng kia.

Chẳng lẽ, sau cùng nàng bị nhốt trong bí cảnh đó sao?

Trong lòng Cố Dương suy nghĩ, trong tay đã nắm chặt ấn tỷ của Tề vương.

Bản thân ấn tỷ này chính là một món đồ vật giống như pháp bảo, ở trong mô phỏng thì hắn đã biết được cách luyện hóa nó.

Lúc này, thông qua ấn tỷ, hắn cảm ứng được một cấm chế, chính là cấm chế nhắc tới trong lần mô phỏng trước đó.

Phải biết rằng, Hạ triều đã diệt vong hai nghìn năm, không biết Tề vương phủ này đã trải qua bao nhiêu đời chủ nhân, tu sửa thôi cũng không biết tu sửa hết mấy lần, nhưng không ngờ vẫn sót lại một cấm chế.

Nói không chừng trong đó đang cất giấu bảo bối gì.

Cố Dương đi về phía vị trí của cấm chế.

Dù là khách khứa đến đây hay hạ nhân trong phủ, không một ai quen biết hắn, hắn tuỳ ý di chuyển cũng không người nào bận tâm.

Chỉ chốc lát, hắn đã đi tới viện sau, càng tiến vào trong, người càng ít.

Khách khứa bình thường sẽ không chạy đến viện sau, các hạ nhân đều ra phía trước giúp đỡ rồi, như vậy tiện hơn khá nhiều.

Khi sắp đi tới viện tử đang có cấm chế đó, chợt hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tô tỷ tỷ, tại sao tới giờ ngươi vẫn chưa gả vậy?”

Cố Dương cau mày lại: “Nàng cũng đến rồi.”

Người nói chuyện chính là nữ nhi Trình Thanh Vũ của Trình Thiên Tâm.

Hôm qua hắn từng dặn dò nàng, bảo nàng hôm nay ở lại võ quán, đừng đi đâu cả, nàng không hề nghe lọt tai mà.

Nữ hài phản nghịch choai choai, lại nhiều chủ kiến như vậy, đúng là khiến người khác lo không xuể.

Sau đó, giọng nói của một nữ nhân trẻ tuổi khác truyền lại: “Tại sao bỗng nhiên ngươi hỏi về điều này, không lẽ tiểu nữ hài ngươi dậy thì rồi? Nói tỷ tỷ biết, ưa nam nhân nào vậy.”

“Ta không nói với ngươi nữa.”

Tiếp theo là một loạt tiếng vui cười đùa giỡn.

Nữ nhân này chính là muội muội của hoàng hậu.

Cố Dương nghĩ tới trong lần mô phỏng nào đó, hoàng hậu cứ muốn ban hôn cho hắn và muội muội này, suy nghĩ một hồi, vẫn là tránh xa chút tốt hơn.

Hắn vừa định rời đi thì cảm thấy có người đang tiếp cận sang phía này.

Thân hình hắn vụt qua, trốn vào trong hòn non bộ bên cạnh.

Một bên khác, đột nhiên hai người vẫn đang đùa giỡn trong sân cũng trở nên yên lặng.

Sau mấy nhịp thở, hai bóng người xuất hiện trong viện tử, một trong số đó đè thấp giọng nói cất tiếng: “Tam thúc, hình như là nơi này.”

Phía sau hòn non bộ, Cố Dương cũng không cần ngẩng đầu thì nhận ra đây là người quen cũ, Quách Thái Bình.

Người kế bên là một Thần Thông cảnh, tuy che giấu đi tu vi, nhưng dưới góc nhìn của hắn có thể thấy rõ được thể phách của người này lớn mạnh hơn hẳn Lâm Diệc Mặc của Lâm gia kia.

Đây là một cường giả Kim Thân cảnh nhị trọng.

Trong lòng hắn hơi kinh ngạc: “Bên cạnh tên này có một Kim Thân cảnh nhị trọng đi theo, sau khi bị ta đập còn có thể nén giận. Đúng là không tầm thường.”

Vào mấy ngày trước, nếu hắn đối mặt Kim Thân cảnh nhị trọng này, tỉ lệ lớn là không đánh nổi.

Kim Thân nhị trọng, xác thịt gần như đã tới mức độ kim cương bất hoại, Thiên Vấn Cửu Đao dù có huyền diệu đi chăng nữa, dựa vào chân nguyên của hắn cũng khó đánh đối phương bị thương chút ít.

Quách Thái Bình ngấm ngầm chịu đựng như thế, dễ nhận thấy đều vì kho báu này, hoặc là Nhân Hoàng kiếm ở kho báu trong truyền thuyết.

Cố Dương nghĩ tới lát nữa khi hắn phát hiện cái gọi là Nhân Hoàng kiếm chỉ là một âm mưu, không biết sẽ để lộ vẻ mặt gì.

Trong lòng hắn cũng hơi không nỡ.

“Tam thúc, chúng ta phải mau lên, hôm nay khác thường quá, Cao Minh Hải, ngũ hoàng tử, Diệp Lăng Ba, ngay cả trưởng công chúa cũng tới, nói không chừng mục đích của bọn họ giống như chúng ta.”

Sắc mặt Quách Thái Bình hơi âm u, hắn tốn nhiều tâm huyết như thế mới tra được chỗ này, thấy đã sắp thành công, lại phát hiện có thêm nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy.

Cao gia, ngũ hoàng tử, Văn viện, trưởng công chúa.

Những người này không một ai dễ trêu chọc.

Nhất là trưởng công chúa, nơi này là Thần Đô, đại bản doanh của hoàng thất, có thể gọi mấy Thần Thông cảnh tới đây bất cứ lúc nào. Nếu nàng thật sự đến vì Nhân Hoàng kiếm, hắn sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.

Tam thúc đó nói: “Bên kia có hai người.”

“Mặc kệ bọn họ đi, lập tức ra tay.” Quách Thái Bình vội vã hối thúc.

Tam thúc đó không che giấu tu vi nữa, một luồng khí thế hết sức lớn mạnh xông lên trời, trong miệng hét to: “Mở cửa!”

Trên bầu trời, bất ngờ xuất hiện một khe nứt.

“Mở rồi!”

Quách Thái Bình vui mừng quá đỗi.

--

(1) Vương bất kiến vương: Ý chỉ hai người rất mạnh trong một lĩnh vực không bao giờ gặp nhau. Bắt nguồn từ cờ tướng, hai Vương đại biểu cho quân Tướng không thể gặp nhau, nếu gặp nhau sẽ chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận