Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 158: Một đao phá Kim Thân

Chương 158: Một đao phá Kim Thân

Một tay hắn tùy tiện nắm lấy chòm râu vò loạn, ngay cả râu bị mình nhổ xuống cũng không phát hiện.



Ngõ Đông Cổ.

“Thiên Vấn Cửu Đao?”

Cuối cùng Hoàng Phủ Đức cũng nhận ra đao kia, đồng tử co rụt lại.

Năm đó hắn cũng không giao đấu với Vũ Thắng Thiên kia, nhưng từ lâu cũng nghe danh môn đao pháp do hắn sáng tạo ra này như sấm rền bên tai.

Hắn đã từng coi nhân vật số hai của Vũ gia này như kẻ địch lớn.

Nghe nói Vũ Thắng Thiên này kinh tài tuyệt diễm đến cực hạn, còn giỏi giang hơn lão tổ hắn, giống như tụ hợp sở trường của trăm nhà, tự sáng tạo ra Thiên Vấn Cửu Đao, chỉ dựa vào ba đao đã có thể đánh khắp thiên hạ không người nào địch nổi.

Về sau, hắn đột phá đến Bất Lậu cảnh, được người kia khen ngợi là nhân vật có khả năng trở thành Thiên Nhân nhất.

Vũ gia năm đó hoàn toàn xứng đáng đứng đầu trong mười gia tộc, một thế gia có hai vị Bất Lậu cảnh.

Chỉ là trong trận đại chiến kia, người này cũng chưa từng xuất hiện.

Nghe nói đã bị một vị Thiên Nhân nào đó ra tay tiêu diệt.

Nếu không, trận chiến kia ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.

Tại sao Cố Dương có được truyền thừa đao pháp của người này?



“Vẫn đang tăng!”

Một bên khác, Cô lão khó khăn nuốt nước miếng, ánh mắt của hắn có thể nhìn ra sức mạnh lúc này của Cố Dương đều bắt nguồn từ ảo ảnh phượng hoàng trên đỉnh đầu kia.

Mặc dù chỉ là chân nguyên mà thôi, nhưng chân nguyên lớn mạnh đến một mức độ nào đó thì cũng cực kỳ đáng sợ.

“Rốt cuộc ảo ảnh này là thứ gì? Nguyên thần vị đại năng nào đó ở Thượng Cổ để lại? Hay là một loại dị bảo nào đó?”

Dựa vào kiến thức của hắn, thế nhưng cũng không nhìn thấu lai lịch của ảo ảnh phượng hoàng kia.

Mà nếu những sức mạnh này là bản thân Cố Dương tu luyện ra được, loại khả năng này cũng chỉ thoáng hiện ra trong đầu hắn mà thôi, ngay lập tức đã bị hắn phủ định rồi.

Cố Dương mới bao nhiêu tuổi chứ? Cho dù bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ thì cũng sao có thể tích lũy được sức mạnh khổng lồ như vậy?

Phàm cảnh vẫn chỉ là nhục thể phàm thai, dù thiên tài đến đâu, chân khí ngưng tụ ra cũng có hạn, cho dù những hạt giống tu đạo trong truyền thuyết thì cũng chỉ đến vậy.

Ít nhất phải mấy trăm năm mới có thể tu luyện được chân nguyên to lớn như vậy, không có bất kỳ người nào có thể làm được.

Giờ phút này sắp phân thắng bại rồi.

Cố Dương nhất phẩm đỉnh phong có thể đỡ được một cú đấm của cường giả Kim Thân nhất trọng không?

Cô lão cũng không cách nào dự đoán được kết quả của trận chiến này.



“Phá!”

Trong nháy mắt nắm đấm tiếp xúc với lưỡi đao, nụ cười tự tin trên mặt Thẩm Lạc chợt đông cứng lại.

Hắn cảm nhận được đau đớn đã lâu không thấy.

Vậy mà một đao kia lại phá Kim Thân của hắn, tổn thương đến nắm đấm của hắn, hơn nữa thế công vẫn chưa tan hết, dường như còn muốn đánh nát cánh tay hắn.

“Sao có thể như vậy được?”

Trong lòng của hắn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, trên mặt là vẻ không thể tin nổi.

Hắn lại bị một tiểu tử Phàm cảnh làm bị thương.

Đã bao nhiêu năm rồi, từ khi đạt được Kim Thân cảnh đến giờ, hắn chưa từng phải gánh chịu thương tổn.

Bây giờ lại bị thương dưới tay một tên võ giả nhất phẩm.

“Rốt cuộc đây là đao pháp gì?”

Mặc dù Thẩm Lạc căm hận đến cùng cực, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, không còn dám dùng cơ thể đón đỡ một đao kia nữa mà nhanh chóng lùi về sau.

Vèo!

Cả người tựa như không có quán tính, ngay sau đó, dùng tốc độ nhanh hơn lùi thêm mười mấy mét về phía sau.

Đây là một môn thần thông khác mà hắn nắm giữ, Ngự Phong Thần Thông, có thể bay trong hư không, đạp lên không khí để di chuyển.

Sau khi rời khỏi phạm vi đao kia, Thẩm Lạc cúi đầu nhìn nắm đấm đầm đìa máu me, một đau kia chém vào kẽ ngón giữa và ngón áp út của hắn, sâu đến vài tấc.

Nhưng trên miệng vết thương lại không có máu chảy ra, dường như có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt, đau thấu tận xương.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dương, trong mắt mang theo sát ý âm trầm, nặn ra mấy chữ: “Ngươi giỏi lắm!”



“Phá Kim Thân rồi!”

Cô lão nhìn thấy vết thương trên tay Thẩm Lạc, trong nháy mắt hơi thất thần, giọng nói cũng mang theo run rẩy.

Không ngờ một nhất phẩm có thể phá được Kim Thân của cường giả Thần Thông cảnh.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn thật sự không thể tin nổi.

Ở thời kỳ Thượng Cổ, cho dù là nhất phẩm thì cũng chỉ là người phàm mà thôi, đến Thần Thông mới coi như bước vào con đường tu hành, hai cảnh giới này khác nhau như tiên với phàm.

Người phàm muốn làm thần tiên bị thương, quả thật là mơ mộng hão huyền.

Hôm nay hắn lại tận mắt nhìn thấy một vị Phàm cảnh phá Kim Thân của cường giả Thần Thông cảnh, còn chém hắn bị thương.

Thẩm Lạc chính là Thần Thông cảnh hàng thật giá thật, còn xuất thân từ Thẩm gia trong chín gia tộc lớn trong thiên hạ, công pháp tu luyện cũng là công pháp tuyệt thế, tuyệt đối không phải là người mà Lôi Hạo không cảnh giới, chỉ có Kim Thân trên Long Môn đảo kia có thể so sánh.

Nam tử trung niên bên cạnh Cô lão cũng tỏ ra khiếp sợ, trong mắt dần dần hiện ra ánh sáng khác thường.



“Hay cho một môn Thiên Vấn Cửu Đao!”

Trong căn nhà nhỏ ở ngõ Đông Cổ kia, Hoàng Phủ Đức phát ra tiếng khen ngợi.

Chỉ nhìn một đao kia là có thể biết rõ thành tựu đao đạo của Vũ Thắng Thiên kia sâu đến nhường nào.

Đáng tiếc năm đó không thể cùng đánh một trận.



“Đáng tiếc!”

Vũ Nhị ở cách đó không xa không nhịn được vỗ đùi, trên mặt tỏ ra tiếc hận.

Nếu khả năng khống chế tinh thần của Cố Dương cao hơn một bậc, chắc chắn một đao kia có thể chém đứt tay đối phương.

Nhưng mà hắn cũng biết rõ tiểu tử này cố hết sức rồi, luồng sức mạnh kia đã vượt qua hạn mức gánh nặng cao nhất mà cơ thể của hắn có thể chịu được, chém ra được một đao kia đã không thể gượng dậy nổi.

Giống như trẻ con vung đại chùy, đột nhiên có được sức mạnh vượt qua hạn mức cao nhất của bản thân, lực khống chế không đủ, rất có thể sẽ tạo thành một vụ tai nạn.

Đừng nói giết người, không tự giết bản thân là tốt rồi.

“Dùng tu vi nhất phẩm chém một Thần Thông cảnh bị thương, chỉ sợ lần này Cố tiểu tử vang danh sử sách rồi.”

Vũ Nhị chậc chậc khen ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận