Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 187: Thiên Tâm Võ Quán

Chương 187: Thiên Tâm Võ Quán

Cố Dương không tài nào tưởng tượng nổi, tường thành cao như vậy, vậy mà trải qua hai ngàn năm mà không đổ.

Nơi đây không phải ở trái đất, lực phá hoại của cường giả Thần Thông cảnh đáng sợ đến cỡ nào, đừng nói tảng đá dày như vậy, ngay cả đổi thành sắt thép có thể tích tương đương cũng không khác là bao.

Từ Hạ triều đến nay đã có hai lần thay đổi triều đại, đừng nói Thần Thông cảnh, chắc chắn đã có Thiên Nhân cảnh đánh lớn một trận ở Thần Đô, nhưng vẫn không thể hủy hoại cửa thành và tường thành này.

Thành thị này có quá nhiều sắc thái truyền kỳ.

Phùng Thiên Tứ ở bên cạnh lại càng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Chờ sau khi tiến vào Thần Đô, cuối cùng kiến trúc bên trong cũng biến thành bình thường.

Tòa thành này, ngoại trừ đường chính rộng một chút ra, bàn về mức độ náo nhiệt thì thật ra Tĩnh châu thành không kém bao nhiêu.

Phùng Thiên Tứ hỏi: “Cố đại ca, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Cố Dương đang lật xem một quyển sách có liên quan đến Thần Đô, nghe vậy đáp: “Thiên Tâm võ quán.”

“Võ quán đệ nhất thiên hạ!”

Hai mắt Phùng Thiên Tứ sáng ngời. Hắn vô cùng khát khao được tới Thiên Tâm võ quán - có thể nói là võ quán đã nổi tiếng từ lâu. Sau khi biết được trải nghiệm của quán chủ Thiên Tâm võ quán, hắn càng coi người kia là thần tượng.

“Cố đại ca, ngươi quen biết quán chủ Thiên Tâm võ quán sao?”

Đâu chỉ quen biết.

Cố Dương nói: “Bạn tri kỷ lâu ngày.”

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người hô lớn: “Quách Thái Bình đến Thiên Tâm võ quán phá quán rồi.”

“Thực lực của Trình Thiên Tâm xem như không tệ trong hàng ngũ nhị phẩm, vừa khéo có thể luyện tay một chút.”

Trong một chiếc xe ngựa xa hoa, Quách Thái Bình vuốt ve trường kiếm trong tay, đang tụ thế.

Hắn chính là thiên kiêu tuyệt thế, gia chủ đời tiếp theo của Quách gia, cho dù đi đến đâu đều được chú ý đến. Chuyến này đến Thần Đô, nếu không có một lý do hợp lý, rất dễ khiến người khác sinh lòng hoài nghi.

Cho nên, hắn tìm một lý do cực kỳ chính đáng.

Khiêu chiến Trình Thiên Tâm của Thiên Tâm võ quán!

Trình Thiên Tâm có thể gây dựng thanh danh lớn như vây, đương nhiên không thể coi thường, thật ra về thực lực cũng thuộc về người xuất sắc trong nhị phẩm.

Nhưng mà sau khi tận mắt nhìn thấy trận chiến giữa Cố Dương và Dịch Nhất, Quách Thái Bình đã có thu hoạch, thực lực tăng mạnh, cũng có tự tin để khiêu chiến Trình Thiên Tâm.

Trước khi đến đây, hắn đã nghe ngóng kỹ càng chi tiết về Trình Thiên Tâm này rồi.

Người này xuất thân nghèo khó, không có bất cứ sư thừa gì, dựa theo một môn “Huyền Nguyên Công” tu luyện đến cảnh giới nhị phẩm, lại dựa vào mấy chiêu thức khuyết thiếu, tự sáng tạo ra mấy môn đao pháp tinh diệu.

Sau khi thành danh lại không hề gia nhập vào thế lực khác, mà sáng lập ra Thiên Tâm võ quán.

Phần thiên phú và tâm tính này không phải người bình thường có thể so sánh được.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Quách Thái Bình lựa chọn khiêu chiến Trình Thiên Tâm. Người này có danh vọng cao dưới con mắt của bình dân, hắn không chỉ một lần nghe được những bình dân kia bàn luận, gọi Trình Thiên Tâm là tông sư.

Một tên nhị phẩm cũng xứng sao?

Tông sư là tôn xưng dành cho cường giả Thần Thông cảnh.

Hôm nay hắn sẽ dẫm nát Trình Thiên Tâm được vô số bình dân coi là “tông sư” này ở dưới chân.

Khóe miệng Quách Thái Bình lộ ra một nụ cười lạnh, chiến ý trong lòng dần dần nâng lên đến đỉnh.

Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Hắn nhướng mày, cảm giác bị người cắt ngang này tương đối khó chịu.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Người đánh xe nhỏ giọng đáp: “Công tử, phía trước có xe chặn đường.”

Quách Thái Bình không kiên nhẫn nói: “Đuổi đi.”

“Dạ.”

Người đánh xe đáp lại, sau đó hét lớn một tiếng: “Còn không mau tránh ra, có biết đây là xe ngựa nhà ai không?”

Đối phương lại không hề nhượng bộ, lớn tiếng nói: “Vậy ngươi có biết xe ngựa này là của ai không?”

Quách Thái Bình mơ hồ cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, lại nhất thời không nhớ ra được đã nghe thấy ở đâu.

Lúc này đã có không ít người đi theo sau lưng xe ngựa của Quách Thái Bình. Con dân Thần Đô không giống nơi khác, nghe được Quách Thái Bình hạng sáu trên Thiên Kiêu bảng muốn khiêu chiến Thiên Tâm võ quán thì đều sang đây xem náo nhiệt.

Đương nhiên, dám đến xem náo nhiệt của võ giả nhị phẩm đều là hạng người tài cao gan cũng lớn.

Đợi tới khi nhìn thấy một chiếc xe ngựa từ đối diện lao tới, vốn không có ý tránh ra thì càng thêm hưng phấn.

Tuy rằng danh tiếng của chín gia tộc trong thiên hạ lớn thật, nhưng Thần Đô là nơi nào chứ?

Đi trên đường đều có thể giáp mặt mấy quan lớn trên tam phẩm, hoặc là võ giả trên nhị phẩm.

Một gia chủ tương lai của Quách gia vốn không được coi vào đâu, danh hiệu hạng sáu trên Thiên Kiêu bảng của hắn còn hiếm lạ một chút.

Cũng không biết trên xe ngựa kia là thần thánh phương nào, nhìn lên xe ngựa, không có bất kỳ dấu hiệu nhận dạng gì, đương nhiên không nhìn ra được lai lịch.

Nhưng mà nhìn người đánh xe tỏ vẻ sợ hãi, chắc không phải xuất thân từ thế gia đại tộc gì.

Đối với thế gia quyền quý trong Thần Đô mà nói, mang người đánh xe như vậy đi ra ngoài, thật sự mất hết mặt mũi.

Hơn phân nửa là đồ nhà quê từ nơi khác đến.

“Vậy ngươi có biết xe ngựa này của ai không?”

Khoảnh khắc nói những lời này, cả người Phùng Thiên Tứ đều khẩn trương.

Ngồi trên xe ngựa đối diện chính là Quách Thái Bình, đệ tử thế gia cao cao tại thượng, thiên chi kiêu tử. Ngày hôm qua hắn và sư phụ mới vừa bị thuộc hạ của Quách Thái Bình truy sát hơn mười dặm, suýt chút nữa mất cả mạng nhỏ.

Hiện giờ, hắn ở trước mặt khiêu khích đối phương, đương nhiên vô cùng khẩn trương.

Hắn không nhịn được nhìn Cố Dương.

Cố Dương cho hắn một ánh mắt khích lệ, tỏ vẻ hắn làm rất tốt.

Mới vừa rồi khi hắn vừa nghe nói đến Quách Thái Bình định tới Thiên Tâm võ quán phá quán, lập tức khơi dậy một vài ký ức không thoải mái.

Từng có một khoảng thời gian, mỗi lần hắn gia nhập Thiên Tâm võ quán, kết quả còn chưa được mấy năm, Quách Thái Bình đến cửa khiêu chiến, đánh quán chủ trọng thương, sau đó qua đời, khiến Thiên Tâm võ quán sụp đổ.

Lần trước ở Cự Dương thành Tĩnh châu, hắn không ra tay với tên này đã xem như rất kiềm chế rồi, chủ yếu vì không muốn gây thù hằn quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận