Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 65: Diệt Thần Cửu Thức

Chương 65: Diệt Thần Cửu Thức

Lâm Tử Hoa nghe thấy Cố Dương nhắc đến Phương gia, ánh mắt khẽ lay động, nói: “Đây là ý của Từ cô nương ư?”

Phía dưới Giang châu tổng cộng có mười bảy quận, Bình quận là một trong số năm quận lớn dẫn đầu, sao Lâm gia lại dễ dàng từ bỏ một địa bàn như vậy chứ.

Cố Dương mỉm cười, nói tới một sự việc hoàn toàn không liên quan: “Trên đường ta đến Bình quận, một kiếm khách tên là Chu Thanh đã ngăn cản xe ngựa của ta để ra tay với ta, nhưng lại bị một đao của ta giết chết. Lâm công tử biết lai lịch của Chu Thanh này không?”

Lâm Tử Hoa gật đầu nói: “Người này là một kiếm khách độc hành của Tượng quận, không ngờ lại trêu chọc Cố huynh đệ, quả thật chết chưa hết tội.”

Cố Dương không hề nhìn ra sự khác thường nào từ trên mặt hắn, không khỏi khen thầm, không hổ danh là người kế thừa của đại gia tộc, lòng dạ này thật không tầm thường.

Nếu không phải hắn biết Chu Thanh đó là người của Lâm gia từ sớm, rất có thể hắn đã bị lừa.

Hắn nói: “Thật ra ta là người thích phiêu bạt, ở đâu cũng không thể ở quá lâu, ngắn là một năm, dài thì hai ba năm thì sẽ rời khỏi Bình quận.”

Câu nói này tỏ rõ hắn không có suy nghĩ cắm rễ ở Bình quận, mấy năm sau thì sẽ rời đi.

Lâm Tử Hoa hơi lấy làm tiếc, nói: “Nếu như Cố huynh đệ bằng lòng ở lại nơi này lâu dài thì tốt biết mấy, sau này ta ngươi có thể thường xuyên cùng nhau đàm luận võ đạo.”

Giả dối!

Cố Dương nở nụ cười, nhưng không cất lời, trong lòng lại nghĩ rằng người này không thể thâm giao, sau này vẫn nên ít giao lưu, trong miệng không câu nào là nói thật.

Lâm Tử Hoa suy nghĩ một hồi, nói: “E rằng ta không thể làm chủ chuyện của Phương gia. Dù sao, chỗ này vẫn là địa bàn của nhị đệ ta, nếu ta cưỡng chế can thiệp, trong lòng hắn chắc chắn sẽ không phục.”

Ý ngoài lời là Lâm gia sẽ không nhúng tay vào chuyện của Bình quận. Nếu ngươi muốn lấy Bình quận thì xem ngươi có thể xử lý Lâm Tử Thịnh hay không.

Dáng vẻ người này vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, mà tác phong hành sự đã cáo già xảo quyệt, chẳng hề chịu thiệt thòi.

Vận mệnh của cả Bình quận và Phương gia đã đưa ra quyết định trong dăm ba câu của hai người này.

Tiết Nga đang lắng nghe phía sau bình phong hồi hộp đến nỗi siết chặt tay áo, nghe xong đối thoại của hai người, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, tiếp theo hai người lại trò chuyện tới đề tài khác, nàng hoàn toàn không còn tâm tư nghe nữa.



Cuối cùng, Lâm Tử Hoa cũng cáo từ rời khỏi, ngoài đàm phán việc của Bình quận và Phương gia ra, hắn còn nói cạnh nói khoé muốn thăm dò lai lịch sư thừa của Cố Dương.

Đương nhiên, mục đích chủ yếu nhất của hắn trong chuyến đi này chính là xin Từ Nhược Mai thứ lỗi và tặng chìa khoá của Toả Nguyên Trạc.

Cố Dương gọi Trương Tiểu Hải đi mời Từ Nhược Mai, nàng cũng không có ý muốn ra đây gặp Lâm Tử Hoa, nhưng chìa khoá thì nhận rồi.

Tất nhiên Lâm Tử Hoa biết rõ, lần này đắc tội nàng, e rằng chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế kia, thế nhưng cũng không biết nên làm sao, đối mặt thế lực bậc nhất như Kiếm cung, Lâm gia cũng không đắc tội nổi.

Nếu đã là do Lâm Tử Thịnh gây ra mối hoạ này thì cứ để tự hắn đi gánh vậy.

Đây chính là mục đích chuyến đi này của hắn, thể hiện thái độ vạch rõ ranh giới với Lâm Tử Thịnh.

Lâm Tử Hoa vừa rời khỏi thì Tiết Nga bước ra, trịnh trọng thi lễ: “Ngày mai ta sẽ đưa năm mươi vạn lượng tới.”

Đối với Phương gia, điểm đáng sợ nhất của Lâm Tử Thịnh không nằm ở tu vi của hắn, mà là Lâm gia sau lưng hắn.

Bây giờ, gia chủ tương lai Lâm Tử Hoa này buông lời Lâm gia sẽ không nhúng tay vào chuyện của Phương gia, chỉ còn lại một Lâm Tử Thịnh và Long Hổ bang thì dễ dàng đối phó hơn nhiều rồi.

Được lắm!

Cố Dương thầm khen một câu, không uổng công hắn từ chối sự dụ dỗ một nửa gia tài Phương gia đó của Phương Khai Huy, lựa chọn hợp tác với nàng.



Sau khi Lâm Tử Hoa ra khỏi Cố phủ, hắn bước lên một chiếc xe ngựa sang trọng, bắt đầu trầm tư.

Lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói: “Đường chủ Thính Phong đường bái kiến đại công tử.”

Hắn hỏi: “Lần hành động cuối cùng của Chu Thanh là nhận mệnh lệnh của ai?”

Người bên ngoài trả lời: “Là thất công tử.”

“Tại sao lão thất lại phái Chu Thanh đi giết hắn?” Lâm Tử Hoa nhíu mày lại, lão thất không phải kẻ ngu xuẩn, sao lại phái một cường giả ngũ phẩm đi giết tam phẩm chứ?

Hắn hạ lệnh: “Truyền một bức thư cho lão thất, hỏi xem rốt cuộc sự việc là như thế nào.”

“Vâng.”

“Đã từng điều tra rõ về lai lịch của Cố Dương này chưa?”

“Chưa từng, chỉ biết lần đầu tiên người này xuất hiện chắc là ở Thiên Thuỷ thành. Bên cạnh có ba người đi theo, một nam hai nữ. Hai nữ tử kia đều đeo mạng che mặt, nói với bên ngoài là thị nữ của hắn.”

Lâm Tử Hoa như nghĩ ra điều gì đó: “Thiên Thuỷ thành, chẳng lẽ là từ Liên Sơn ư?”

“Còn một việc nữa, sau khi tới Bình quận thành thì hai nữ tử kia rời khỏi hắn. Mấy hôm trước, một trong số đó ngồi xe ngựa của Thanh Huyền môn đến đây.”

“Tới Thanh Huyền môn điều tra rõ thân phận của bọn họ.”

“Vâng.”

Lâm Tử Hoa lạnh lùng nói: “Với lại, truyền tin tức cho Long Hổ môn, nói hai thuộc hạ của lão nhị biết Cố Dương có ý đồ tranh giành Bình quận thành.”

Muốn lấy Bình quận thành thì phải xem hắn có bản lĩnh này hay không rồi.

“Vâng.”



Một bên khác, Cố Dương trở về phòng, đang suy xét một việc: “Kế tiếp, tình thế sẽ phát triển ra sao?”

Mỗi lần khi hắn có được một ít lợi ích, thì sẽ gặp phải rắc rối to lớn.

Lần này hắn vớt được hơn hai trăm vạn lượng từ Phương gia, vậy thì sẽ lại dính phải phiền phức gì đây?

[Có muốn sử dụng máy mô phỏng đời người hay không, sử dụng một lần tiêu hao hai vạn lượng]

“Có.”

Số dư của hệ thống chợt khấu trừ hai vạn, chỉ còn lại mười bốn vạn.

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là tu vi tam phẩm, lọt vào hạng bảy trên Tiềm Long bảng, danh chấn thiên hạ. Ngươi đồng tình cảnh ngộ của Tiết Nga, quyết định giúp đỡ Phương gia thoát khỏi kiểm soát của Lâm gia, đàm phán với Lâm Tử Hoa, nhận được lời hứa hẹn của hắn.]

[Vài ngày sau, một cường giả nhị phẩm thần bí đột kích, khiến ngươi bị trọng thương. May mắn được Từ Nhược Mai tranh thủ một ít thời gian cho ngươi, thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.]

[Sau đó, ngươi bị người khác truy sát dọc đường, đối phương muốn bắt sống ngươi, nương tay mấy lần bị ngươi tìm được cơ hội trốn thoát. Cuối cùng, ngươi nhận được sự giúp đỡ của một lão giả thần bí, chữa lành vết thương, thành công chạy thoát.]

[Dưới chỉ điểm của lão giả thần bí đó, ngươi khổ luyện vài tháng, đao pháp tiến bộ vượt bậc. Lúc này, kẻ địch lần nữa tìm tới, ngươi vừa đánh vừa chạy, chạy hết nửa năm, giao chiến với đối phương mấy chục lần, cuối cùng cũng giác ngộ được một thức trong “Diệt Thần Cửu Thức”.]

[Sau cùng, ngươi quyết chiến một trận cuối cùng với đối phương, dùng “Diệt Thần Cửu Thức” chết cùng đối phương, hưởng thọ hai mươi ba tuổi.]

Không biết lại có một cường giả nhị phẩm xuất hiện từ đâu, cứ muốn giết hắn cho bằng được.

Cố Dương đã không cảm thấy bất ngờ nữa, chỉ cần hắn kiếm được một khoản tiền thì sẽ dẫn đến mối hoạ sát thân.

Điều khiến hắn bất ngờ là hắn lại có thể gặp được một lão giả thần bí, cứu hắn một mạng, còn chỉ điểm đao pháp cho hắn.

Không ngờ mình còn có đãi ngộ như thế.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm hai mươi ba tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm hai mươi ba tuổi.]

[Ba, trí tuệ đời người năm hai mươi ba tuổi.]

Đây còn phải nói sao, chắc chắn là chọn mục hai rồi.

Hắn giết chết được một cường giả nhị phẩm là nhờ vào Diệt Thần Cửu Thức mới giác ngộ ra kia mà, tuy rằng bản thân cũng ngỏm theo.

Nhưng đó là giết địch vượt cấp đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận