Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 287: Một con đường tranh đoạt tuyệt đối

Chương 287: Một con đường tranh đoạt tuyệt đối

Đó là một thanh thần binh tuyệt thế mới vừa lấy được từ trong bí cảnh kia.

Chính vì thanh thần binh này nên bọn họ mới có thể để cho nữ nhân giảo hoạt kia trộm mất một lọ đan dược, còn chạy mất.

Sau đó, Lục Vân Sơn ở lại trong bí cảnh định luyện hóa thanh thần binh tuyệt thế này.

Vốn tưởng rằng chỉ là một võ giả nhất phẩm, tuyệt đối không thể chạy thoát được.

Ai ngờ bảy vị nhất phẩm lại để người ta chạy mất.

Quả thật là đồ vô tích sự.

Giây phút nhận được bẩm báo của bọn họ thì mới biết được thứ bị trộm đi là một viên đan dược có thể kéo dài tuổi thọ ba trăm năm, Lục Vân Sơn lập tức không ngồi yên được nữa, ngay cả thần binh tuyệt thế cũng không thèm luyện hóa nữa mà ngay tức khắc chạy tới.

Hắn đã hai trăm năm mươi tuổi rồi, chỉ còn lại năm mươi năm tuổi thọ mà thôi.

Nếu biết viên đan dược kia quý giá như vậy, hắn nhất định cầm lấy đan dược kia trước, đâu đến nỗi bị một võ giả nhất phẩm trộm đi mất được?

Đáng tiếc, trên thế giới này không có thuốc hối hận.

Nhưng mà các nàng không trốn thoát được đâu!

Vẻ mặt Lục Vân Sơn lạnh như băng, hỏi: “Người đâu?”

Chưởng môn mồ hôi chảy đầy đầu đáp lại: “Sau khi vào Tề châu, hai người kia vẫn luôn đi về phía đông, hiện giờ chắc đã ở Sơn Đài thành rồi.”

Lục Vân Sơn không vội vã xuất phát, lại hỏi: “Có điều tra được thân phận của nàng không?”

“Từ chân nguyên của nàng với võ công mà nàng sử dụng, còn có độ tuổi nữa thì chắc là Sở Tích Nguyệt của Sở gia.”

Chưởng môn biết những năm này sư tổ vẫn luôn trong bế quan, nên nhắc nhở thêm một câu: “Không lâu trước đó, Tần gia đã cầu thân Sở gia, Sở Tích Nguyệt này đã đính hôn với thế tử Tần gia rồi.”

Lục Vân Sơn biến sắc, tất nhiên hiểu được lợi hại trong đó.

Hắn biết rõ sự đáng sợ của chín gia tộc lớn trong thiên hạ.

Nhớ năm đó, khi hắn còn nhỏ đã có kỳ ngộ, tuổi còn trẻ đã leo lên được đệ nhất Thiên Kiêu bảng, đệ nhất Nhất Phẩm bảng, ba mươi tuổi đã là Kim Thân.

Khi một trăm tuổi đã bước vào Pháp Lực cảnh.

Lúc đó vì tính cách kiêu ngạo, khinh thường thiên hạ, không hề coi trọng chín gia tộc lớn trong thiên hạ.

Mãi cho đến một ngày, hắn gặp phải một vị Pháp Lực cảnh thanh danh không hiển hách của Trần gia, sau đó phát sinh xung đột, giao thủ mới gần ba chiêu mà hắn đã thất bại thảm hại, ái lữ vì cứu hắn nên đã mất mạng tại chỗ.

Sau lần đó hắn mới biết được mình và đệ tử của thế gia đứng đầu này có bao nhiêu chênh lệch.

Nhưng mà hối hận cũng đã muộn rồi.

Từ đó, Vân Sơn phái đã xuất hiện thêm một điều môn quy, đó là không được phát sinh xung đột với chín gia tộc lớn trong thiên hạ và sáu môn phái lớn.

Đây là con đường sinh tồn của một môn phái nhỏ, làm việc không đụng chạm đến ai.

Không ngờ rằng, lần này người đánh cắp Thất Mệnh Bổ Thiên đan lại là đích nữ xuất sắc nhất thế hệ này của Sở gia, còn là vị hôn thê của thế tử Tần gia.

Chuyện liên quan đến hai thế gia lớn, nếu xử lý không tốt sẽ có mối họa đổ xuống đầu.

Lục Vân Sơn nắm chặt thanh thần binh tuyệt thế trong tay, trong mắt lóe lên sát khí. Hắn bay lên không trung, đảo mắt đã biến mất trong trời đêm.

Phương hướng kia chính là Sơn Đài thành.



Lục Vân Sơn xuất thân bần hàn, chưa hề bái sư, cũng chưa hề gia nhập vào thế lực nào, tự sáng lập Vân Sơn phái, suốt cả quá trình vô cùng gian khổ.

Không có ai hiểu rõ hơn hắn, cơ duyên quan trọng đến cỡ nào.

Nếu không nhờ kỳ ngộ khi còn nhỏ kia, hắn tuyệt đối không có được thành tựu như hiện giờ.

Kỳ ngộ lần đó cũng do hắn dùng mạng đổi lấy.

Con đường tu hành chính là một con đường tranh đoạt tuyệt đối.

Cả đời này hắn đã hai lần gặp phải kỳ ngộ lớn.

Một lần tranh đoạt thắng, từ một tử đệ nghèo hèn vốn cả đời không có hy vọng gì với võ đạo lại trở thành đệ nhất Thiên Kiêu bảng, còn bước vào Thần Thông cảnh.

Một lần tranh đoạt thua, bản thân bị thương nặng, đạo lữ cũng vì vậy mà mất mạng.

Hiện giờ lại có một kỳ ngộ lớn khác đang đặt ngay trước mặt hắn.

Thành công thì kéo dài được tuổi thọ ba trăm năm, cũng có đủ thời gian để đột phá đến Bất Lậu cảnh.

Nếu thất bại thì đắc tội cả Sở gia và Tần gia, cả hắn và toàn bộ Vân Sơn phái đều sẽ bị xóa sổ.

Lục Vân Sơn quyết định muốn tranh đoạt một phen.



Màn đêm rộng lớn.

Sở Tích Nguyệt đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn vầng trăng non cong cong kia, trên vẻ mặt hơi phiền muộn.

Nàng biết bản thân đang rơi vào một ngõ cụt.

Khánh châu thì gần quá mà La châu lại xa quá.

Tuy rằng nàng đã đột phá đến cảnh giới nhất phẩm, nhưng muốn chạy trốn khỏi Thần Thông cảnh đang nhắm vào là chuyện không có khả năng.

Cái gọi là ở nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, ở trong thành, hòa lẫn vào đám người thì không dễ bị phát hiện ra.

Nếu ở ngoài thành thì cho dù ẩn nấp ở đâu cũng không chạy thoát khỏi ánh mắt của Thần Thông cảnh.

Nơi này là một cứ điểm bí mật của Sở gia, vốn chuyên dùng để phụ trách thu thập tin tình báo về La gia, các nàng quyết định trốn ở đây, chờ đợi gia tộc tới cứu viện.

Sở dĩ lựa chọn thành thị này chính vì nơi này là địa bàn của La gia.

Dù gì nàng cũng phải cố hết sức quậy nước đục lên, có thể kéo thêm bao nhiêu thời gian đều tốt cả.

Sở Tích Nguyệt sờ chiếc bình trong lòng.

Chỉ cần có thể kéo dài đến khi gia tộc cứu viện, chờ lúc về đến gia tộc, hiến Thất Mệnh Bổ Thiên đan cho lão tổ thì có thể xin nàng…

Đột nhiên, giọng Sở Ngân Tinh khẽ khàng truyền đến: “Ngươi nên biết, cho dù ngươi hiến đan dược cho lão tổ thì nàng cũng không thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Ngươi gả vào Tần gia đã thành chuyện không thể tránh được.”

Sở Tích Nguyệt im lặng.

“Hắn trêu hoa ghẹo nguyệt suốt dọc đường, ở Tĩnh châu thì thông đồng với Tĩnh Hải vương phi, đến Thần Đô thì trưởng công chúa và muội muội ruột của hoàng hậu vì hắn mà tranh đoạt tình nhân, ngay cả hoàng hậu cũng cấu kết với hắn… Nam nhân như vậy, không đáng giá đâu!”

Giọng điệu của Sở Ngân Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Sở Tích Nguyệt vẫn nhìn vầng trăng non cong cong kia, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Tổ mẫu đã nói nam nhân thiên hạ không có một kẻ nào tốt cả. Trước kia ta không hiểu, nhưng bây giờ đã hiểu rồi, lão nhân gia nàng nhất định đã bị tổn thương vì tình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận